Người dân mong muốn chấm dứt nạn cưỡng bức thu hoạch nội tạng thông qua các nghị quyết và tuyên bố

Lời giới thiệu

Sự im lặng đáng sợ đối với tình trạng lạm dụng cấy ghép của những người bị bức hại đang thay đổi. Giờ đây chúng ta biết rằng số lượng tù nhân lương tâm quá lớn trong các trại tạm giam ở Trung Quốc là mối lo ngại toàn cầu.

Mặc dù không chỉ có Trung Quốc, nhưng cho đến nay, đây là quốc gia phạm tội tệ hại nhất và là quốc gia duy nhất trên thế giới thực hiện nạn thu hoạch nội tạng cưỡng bức từ các tù nhân lương tâm bị giam giữ do nhà nước hậu thuẫn. Các tù nhân lương tâm bị phỉ báng công khai, giam giữ bất hợp pháp, đánh đập, tra tấn, lạm dụng tình cảm và tâm lý, và tấn công về thể xác và tình dục, đã trở thành một ngân hàng nội tạng sống dễ dàng tiếp cận. Việc lạm dụng cấy ghép đã vô tình được dung túng bởi những bệnh nhân tuyệt vọng và các bác sĩ của họ ở các nước phương Tây đang tìm cách cấy ghép ở Trung Quốc, thường không biết về nguồn gốc thực sự của nội tạng mà họ đã nhận được.

Thảm kịch này đã thu hút sự chú ý của thế giới và lay động trái tim của hàng triệu người, bằng chứng là 1.5 triệu người đã ký Đơn thỉnh cầu DAFOH gửi Cao ủy Nhân quyền Liên hợp quốc vào năm 2013. Hàng trăm nghị quyết và kiến nghị đã phản ánh mối lo ngại này. Các công dân trong thế giới tự do đang yêu cầu các đại diện của họ thực hiện hành động chính trị và yêu cầu có luật bảo vệ.

Các nghị quyết bảo vệ đã được thực hiện từ lâu nhằm ngăn chặn nạn thu hoạch nội tạng cưỡng bức và thông đồng đã được thông qua ở cấp tiểu bang tại Hoa Kỳ. Một đề nghị mới của liên bang, Nghị quyết 281 của Hạ viện nhằm ban hành các quy định bảo vệ, hiện đang chờ xử lý sau khi được Ủy ban đối ngoại nhất trí thông qua với 215 đại diện đồng tài trợ. Trang web của quốc hội dự đoán 92% cơ hội được Hạ viện đồng ý.

Trong nhiều thập niên, sự im lặng được dùng như một sự ngụy trang. Tuy nhiên, nhận thức về nạn thu hoạch nội tạng cưỡng bức đang lan rộng nhanh chóng và chính sự im lặng này sẽ không còn bảo vệ thủ phạm khỏi sự đồng lõa với bạo lực, cũng không thể vượt qua việc này và đối mặt với những kẻ bức hại một cách quyết tâm. Sự quyết tâm như vậy có thể được nhìn thấy qua nỗ lực của cá nhân và tập thể trên toàn thế giới. Hàng năm các nghị quyết mới đều được soạn thảo và được các nhà lập pháp ủng hộ.

DAFOH đã nghiên cứu hàng chục nghị quyết và tuyên bố được soạn thảo tại các văn phòng thị trưởng, các cuộc họp ở thị trấn, hội trường nhà thờ, thủ đô của các bang, cơ quan quốc hội và phòng hội nghị kể từ những báo cáo đầu tiên về nạn thu hoạch nội tạng cưỡng bức ở Trung Quốc vào năm 2006.

Vào năm 2012 và 2013 các nghị quyết lớn đã được thông qua ở Đài Loan, đang chờ xử lý ở Pháp và được Nghị viện Châu Âu ca ngợi là hành động có ảnh hưởng sâu rộng. Từ năm 2006 đến nay, một nền tảng đã được thành lập ở các thị trấn và thành phố nhỏ trên khắp thế giới, với các cuộc mít tinh và diễn đàn, kiến nghị và biểu tình nhằm nâng cao nhận thức.

Nghị quyết và tuyên bố

Tại Hoa Kỳ nhiều nghị quyết và tuyên bố đã được công bố trong bối cảnh từ các cuộc mít tinh và hội chợ nông thôn cho đến hội trường Quốc hội. Nhiều bang ở vành đai trang trại Trung Tây Mỹ đã tán thành các nghị quyết và nỗ lực chống lại nạn thu hoạch nội tạng cưỡng bức.

Vào năm 2014, đề nghị mới nhất về chủ đề này sẽ được thông qua ở Hoa Kỳ, Nghị quyết 1052 của Hạ viện Pennsylvania, bắt đầu bằng cuộc trò chuyện tại một buổi dạ tiệc cộng đồng và dẫn đến việc nhất trí thông qua một nghị quyết cấp bang trong vòng vài tuần. Cuộc trò chuyện với một đại diện của bang tại sự kiện địa phương để giới thiệu một nghị quyết khuyến khích cộng đồng y tế ở Pennsylvania giúp nâng cao nhận thức về hoạt động cấy ghép nội tạng phi đạo đức ở Trung Quốc là yếu tố khởi đầu cho nghị quyết này. Nghị quyết 1052 của Hạ viện Pennsylvania đã được thông qua trong cuộc bỏ phiếu áp đảo từ 198 đến 0 năm ngày sau khi được đưa ra.

Đại diện bang Minnesota Phyllis Kahn (Đảng Dân chủ – Nông dân – Lao động, Quận 60B) gần đây đã kêu gọi tiểu bang này điều tra tất cả nội tạng có nguồn gốc nước ngoài được dùng trong cấy ghép ở Minnesota và 34 thành viên từ cả hai đảng Hạ viện, cùng với hai thượng nghị sĩ bang, đã sát cánh cùng bà. Bà Kahn cũng lo ngại rằng nội tạng thu hoạch có thể được đưa vào tiểu bang để dùng cho nghiên cứu y học tại University of Minnesota hoặc bất kỳ tổ chức nghiên cứu y khoa nào được nhà nước tài trợ. Bà Kahn cho biết, “Chúng tôi chỉ yêu cầu điều tra và bảo đảm rằng không có việc sử dụng nội tạng được mua và hiến tặng không đúng cách.” Bà nói, “Chúng tôi rất lo ngại về khả năng bất kỳ cơ quan nào trong số này có thể được dùng bởi các bệnh viện hoặc nhà cung cấp dịch vụ chăm sóc sức khỏe ở bang Minnesota.”

Người dân Missouri rất kiên định trong việc ủng hộ Nghị quyết 281. Gần như tất cả các đại diện của Missouri đều đồng bảo trợ tại Washington, bao gồm một số đại diện bảo thủ nhất của bang. Vào tháng Bảy, thị trưởng Bill Hennessy của O’Fallon, Missouri đã ký một tuyên bố lên án nạn thu hoạch nội tạng cưỡng bức và cuộc đàn áp Pháp Luân Công ở Trung Quốc. Tội ác chống lại loài người đã khiến thị trưởng và hội đồng thành phố phải hành động với tư cách chính thức của họ.

Năm 2013, hội đồng Thành phố St. Louis đã thông qua nghị quyết lên án thu hoạch nội tạng của ĐCSTQ. Ủy ban Ủy viên hội đồng của Thành phố kêu gọi Washington lên án cuộc đàn áp Pháp Luân Công và tội ác thu hoạch nội tạng từ các học viên Pháp Luân Công và những người hiến tạng không tự nguyện khác ở Trung Quốc.

Tại Long Beach California vào năm 2011, Nghị sĩ bang California Dana Rohrabacher, khi đó là nhà lập pháp cao cấp của Ủy ban Đối ngoại, đã tán thành một số lời tuyên bố trên toàn thành phố và nói “Chúng ta, những người Hoa Kỳ, nợ những người đang phải chịu đựng điều này. Nếu chúng ta biết ơn sự tự do của chính mình, hãy để điều đó được thể hiện trong sự nhất trí với những người phải chịu đựng sự chuyên chế.” Vào năm 2013, tám thị trấn ở khu vực Long Beach đã đưa ra tuyên bố chính thức chống lại nạn thu hoạch nội tạng cưỡng bức ở Trung Quốc trước những người ủng hộ tại một cuộc mít tinh nhân quyền.

Thượng viện và Hạ viện bang Colorado đã thông qua nghị quyết chung 06-027 trong năm nay. Nghị quyết lên án việc ĐCSTQ mở rộng cuộc đàn áp sang Hoa Kỳ và hành vi thu hoạch nội tạng của ĐCSTQ tại các trại tập trung ở Đại lục. Đại diện Bill Berens, người đồng ký tên vào nghị quyết, được cho là đã bị lãnh sự quán Trung Quốc quấy rối vì đưa ra tuyên bố chỉ rõ Pháp Luân Công. Ông đã làm chứng trước quốc hội rằng ĐCSTQ không chỉ đàn áp chính công dân trong nước mà còn đe dọa những người Hoa Kỳ lên tiếng vì tự do cho người khác. Đại diện Josh Penry cho biết trong bài phát biểu trước khi bỏ phiếu cho nghị quyết rằng Trung Quốc là đối tác thương mại quan trọng, nhưng điều đó không có nghĩa là việc ĐCSTQ giết hại công dân Đại lục có thể bị bỏ qua. Hoa Kỳ nên đứng lên tuyên bố rằng điều này là không thể chấp nhận được.

Vào năm 2013, Hạ viện và Thượng viện bang Maine đã thông qua một nghị quyết chung lên án tội ác cưỡng bức thu hoạch từ các học viên lương tâm Pháp Luân Đại Pháp của chính quyền Trung Quốc.

Thượng viện bang Delaware đã thông qua nghị quyết lên án hành vi thu hoạch nội tạng sống tàn bạo của ĐCSTQ sau khi ba nghị quyết được thông qua ở cấp địa phương ở Wilmington và New Castle. Nghị quyết cũng kêu gọi Tổng thống Bush trợ giúp các cuộc điều tra độc lập.

Hội đồng Thành phố Chicago, Illinois, đã thông qua Nghị quyết R2014-627 chống lại nạn thu hoạch nội tạng cưỡng bức từ các tù nhân ở Trung Quốc vào tháng Bảy năm ngoái. Được viết bởi James Cappleman, Ủy viên hội đồng thứ 46 của khu Chicago, và đã được nhất trí thông qua trong cuộc họp hội đồng.

Vào tháng Hai, Tiểu bang Illinois đã thông qua nghị quyết 730 của Hạ viện kêu gọi chính phủ Hoa Kỳ điều tra và giúp chấm dứt nạn thu hoạch nội tạng cưỡng bức của Trung Quốc, đồng thời cấm các bác sĩ thực hiện cấy ghép dùng nội tạng thu hoạch từ các học viên Pháp Luân Công vào quận.

Các nghị sĩ New Jersey Chris SmithDonald Payne đã liên tục lên tiếng và ủng hộ các nghị quyết, tuyên bố và nỗ lực ở Washington.

Cơ quan lập pháp Albany New York đã ban hành một tuyên bố vào tháng Bảy năm nay kêu gọi “Chính phủ Hoa Kỳ và Tổng thống Hoa Kỳ điều tra hoạt động cấy ghép nội tạng ở Trung Quốc và thực hiện mọi bước đi hợp lý để chấm dứt hành vi thu hoạch nội tạng còn sống một cách phản cảm từ các học viên Pháp Luân Đại Pháp để cấy ghép, và … yêu cầu chính phủ Hoa Kỳ cấm bất kỳ bác sĩ nào thực hiện cấy ghép dùng nội tạng thu họach từ các học viên Pháp Luân Đại Pháp được nhập cảnh vào Hoa Kỳ.”

Năm 2009, Quốc hội Hoa Kỳ đã thông qua Nghị quyết 605 của Hạ viện, kêu gọi chấm dứt nạn thu hoạch nội tạng cưỡng bức, trong đó dẫn lời “Ngoại trưởng Canada trước đây, David Kilgour, và Luật sư Nhân quyền David Matas, đã công bố một báo cáo, tựa đề ‘Báo cáo về cáo buộc thu hoạch nội tạng của các học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc,’ trong cuộc điều tra về các báo cáo về thu hoạch nội tạng các học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc, kết luận rằng một số lượng lớn các học viên Pháp Luân Công là nạn nhân của nạn thu hoạch nội tạng có hệ thống ngay cả khi vẫn còn sống trên khắp Trung Quốc và hoạt động này vẫn đang tiếp diễn.”

Mùa hè này tại Quận Door trên bán đảo Wisconsin, một tờ báo địa phương nhỏ, The Pulse, đã đăng một bài bình luận thẳng thắn về Nghị quyết 281. Để hoàn toàn ủng hộ nghị quyết, tác giả đã đưa ra gợi ý sau cho độc giả, “Bước tiếp theo là nghị quyết sẽ được lên lịch biểu quyết tại Hạ viện. Càng có nhiều người đồng tài trợ thì khả năng được giải quyết thông qua càng cao. Vui lòng khuyến khích Đại diện Hoa Kỳ của quý vị đồng tài trợ cho nghị quyết này. Danh sách các nhà đồng tài trợ hiện tại có thể được tìm thấy tại: govtrack.us/congress/bills/113/hres281. Để biết thêm thông tin về vấn đề này, mời quý vị xem: stoporganharvesting.org và dafoh.org (Tổ chức Bác sĩ Chống Thu hoạch Nội tạng Cưỡng bức)

Phản ứng quốc tế

Ở nước ngoài, phản ứng nhanh nhất và rộng rãi nhất đối với các báo cáo đầu tiên về nạn thu hoạch nội tạng ở Trung Quốc năm 2006 đến từ Đài Loan. Năm đó, 16 hội đồng lập pháp ở các quận và thành phố trên khắp Đài Loan đã thông qua các nghị quyết lên án hành động tàn bạo, và nhiều nghị quyết khác sẽ được thực hiện vào năm 2007. Năm 2012, Quốc hội đã thông qua một nghị quyết mang tính ràng buộc về mặt pháp lý chỉ đạo Bộ Y tế đặt ra các yêu cầu đối với cả hai cơ sở y tế và các bác sĩ.

Luật pháp Đài Loan quy định rằng khi bệnh nhân được ghép tạng ở nước ngoài tìm kiếm bảo hiểm y tế cho việc chăm sóc sau phẫu thuật, các cơ sở y tế và bác sĩ phải đăng ký quốc gia, bệnh viện và bác sĩ phẫu thuật nhận dạng nội tạng và quy trình cấy ghép.

Israel đã thực thi một trong những luật mạnh nhất để ngăn chặn sự thông đồng với nạn thu hoạch nội tạng của Trung Quốc. Năm 2008, Knesset của Israel đã thông qua luật đầu tiên hình sự hóa việc mua bán và môi giới nội tạng. Luật cũng chấm dứt việc tài trợ, qua hệ thống bảo hiểm y tế, cho các ca cấy ghép ở Trung Quốc cho công dân Israel, coi việc nhận nội tạng bị buôn bán từ Trung Quốc là phạm tội. Cả Israel và Trung Quốc đều phải đối mặt với tình trạng truyền thống miễn cưỡng hiến tạng. Tuy nhiên, không giống như Israel, nơi có chương trình hiến tặng phức tạp để thu hút tình nguyện viên, Trung Quốc đã “giải quyết” tình trạng thiếu nội tạng qua việc thu hoạch nội tạng cưỡng bức, không chỉ từ các tù nhân bị hành quyết mà còn từ các tù nhân lương tâm còn sống.

Thượng viện Úc đã nhất trí thông qua một kiến nghị vào năm 2013 cùng với các sáng kiến của Liên Hợp Quốc và Hội đồng châu Âu nhằm phản đối hoạt động thu hoạch nội tạng và kêu gọi chính phủ quốc giả phản đối việc thu hoạch nội tạng. Úc hiện đang nghiên cứu luật để quy định du lịch ghép tạng là bất hợp pháp.

Ngay từ năm 2006, Nghị viện Âu Châu đã thông qua một nghị quyết xuất phát từ các báo cáo tin tức nóng hổi về việc nội tạng bị cưỡng bức lấy đi từ các học viên Pháp Luân Công đang bị cầm tù. Bảy năm sau, vào năm 2013, khi lệnh giết người để lấy nội tạng bị nhà nước trừng phạt vẫn chưa chấm dứt, Nghị viện Âu Châu đã thông qua một nghị quyết khác tập trung vào vấn đề này, trong đó kể lại bảy mục bằng chứng về việc lạm dụng cấy ghép nội tạng của Trung Quốc và những lời kêu gọi “đối với Chính phủ Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa chấm dứt ngay việc thu hoạch nội tạng từ các tù nhân lương tâm và các thành viên của các nhóm tôn giáo và dân tộc thiểu số.”

Trong năm, Ủy ban Kinh tế và Xã hội Âu Châu (EESC) đầy quyền lực đã thông qua nghị quyết của EU và Hội đồng Châu Âu đã thông qua một công ước quốc tế.

Năm 2010, Nghị sĩ Pháp Valérie Boyer, cùng với một số thành viên khác của Quốc hội, đã đề nghị một đạo luật đưa ra các yêu cầu về chứng nhận và báo cáo tương tự như luật khuyến nghị của Canada. Đạo luật chưa từng có này sẽ yêu cầu mọi công dân Pháp và thường trú nhân thực hiện cấy ghép nội tạng ở nước ngoài phải có chứng nhận nêu rõ rằng nội tạng được hiến tặng mà không phải trả tiền. Người nhận nội tạng sẽ phải cung cấp giấy chứng nhận cho Cơ quan Y sinh nước Pháp trước khi trở về Pháp.

Những nỗ lực ở Ý là điển hình cho vai trò về lời khai của chuyên gia trong việc thúc đẩy hành động lập pháp. Luật sư nhân quyền quốc tế David Matas, một trong những nhà nghiên cứu đầu tiên điều tra các báo cáo về nạn thu hoạch nội tạng ở Trung Quốc năm 2006, đã cung cấp lời khai cho các cơ quan lập pháp trên khắp thế giới. Vào tháng 12/2013, ông Matas đã trình bày thông tin này với Ủy ban đặc biệt của Thượng viện Ý về Bảo vệ và Thúc đẩy Nhân quyền. Ba tháng sau, Ủy ban Thượng viện Ý đã thông qua một nghị quyết mang tính ràng buộc để giải quyết vấn đề này. Nghị quyết tuyên bố rằng hàng nghìn tù nhân đã tử vong để lấy nội tạng ở Trung Quốc và bao gồm việc truy tố những kẻ buôn bán nội tạng, kêu gọi nghiên cứu sâu hơn về nạn thu hoạch nội tạng ở Trung Quốc và đưa ra các chương trình đào tạo xem xét lại việc đào tạo bác sĩ Trung Quốc.
Người Công giáo trên toàn thế giới chú ý đến sự tham gia của Đức Thánh Cha Francis trong việc hoạch định chính sách chống lại nạn thu hoạch nội tạng cưỡng bức. Mối lo ngại cấp bách về việc cưỡng bức thu mua nội tạng của các nhóm tâm linh ở Trung Quốc hiện là vấn đề trọng tâm của Cơ đốc giáo. Tháng trước, Đức Thánh Cha Francis đã gặp gỡ các thành viên chủ chốt của Hiệp hội Cấy ghép tạng thay mặt cho Tuyên bố Istanbul để bày tỏ sự ủng hộ của ngài đối với việc chống thu hoạch nội tạng và đàn áp các nhóm tâm linh. Điều hành cuộc họp là thị trưởng Rome, Tiến sĩ bác sĩ phẫu thuật cấy ghép Ignazio Marino, người được đào tạo tại Trung tâm cấy ghép của Đại học Cambridge và Viện Cấy ghép Starzl của University of Pittsburgh.

Bối cảnh

Vào tháng 07/2006, Trung Quốc đã cấm mua bán nội tạng người. Tuy nhiên, lệnh cấm này không ảnh hưởng đến chính sách của chính phủ Trung Quốc về việc thường xuyên thu hoạch nội tạng từ các tù nhân và bán nội tạng qua hệ thống bệnh viện quân đội đang gặp khó khăn về tài chính. Chính sách thu mua nội tạng này bắt nguồn từ chiến dịch “Tấn công mạnh mẽ” của Trung Quốc năm 1983, trong đó Trung Quốc tuyên bố sẽ bắt đầu xử tử những tội phạm thông thường. Với nguồn cung cấp thi thể mới này, Trung Quốc sau đó đã tạo ra luật “Các quy định liên quan đến việc dùng thi thể hoặc nội tạng từ thi thể của những tội phạm bị hành quyết.” Luật này cho phép chính phủ sử dụng nội tạng của tù nhân để cấy ghép. Tuy nhiên, hướng dẫn của Hiệp hội Y tế Thế giới (WMA), Tổ chức Y tế Thế giới (WHO) và Hiệp hội Cấy ghép (TTS) lại tuyên bố rằng việc thu mua nội tạng từ các tù nhân bị hành quyết là trái đạo đức. Vào tháng 10/2012, WMA tuyên bố rằng “tại các khu vực pháp lý nơi thi hành án tử hình, tù nhân bị hành quyết không thể được coi là người hiến tạng hoặc/và mô.”

Bảo đảm bằng chứng là một thách thức vì Trung Quốc nổi tiếng là thiếu minh bạch. Hầu hết dữ liệu đáng tin cậy đến từ báo cáo của những người sống sót, báo cáo của nhân chứng đầu tiên, thành viên gia đình nạn nhân đã xin tị nạn bên ngoài Trung Quốc và các chuyên gia chăm sóc sức khỏe của Trung Quốc.

Cuộc đàn áp cực đoan các nhóm dân tộc và tôn giáo ở Trung Quốc, như người Thiên chúa giáo, người Tây Tạng, người Duy Ngô Nhĩ và học viên Pháp Luân Công, là nhóm bị đàn áp lớn nhất cho đến nay, và việc bắt giữ những người bất đồng chính kiến chính trị và những người đấu tranh cho dân chủ, đã tạo ra lượng lớn tù nhân lương tâm trong các nhà tù ở Trung Quốc. Ngân hàng nội tạng sống hợp pháp, tiện lợi này tồn tại ở khu vực pháp lý không có luật pháp. Các báo cáo về tình trạng lạm dụng bị rò rỉ sau bức màn sắt kể từ năm 2006 khi các nhà điều tra và cơ quan giám sát nhân quyền có đủ bằng chứng thuyết phục để yêu cầu hành động trên toàn cầu.