Báo cáo cập nhật: https://endorganpillaging.org/wp-content/uploads/sites/3/2016/06/Bloody_Harvest-The_Slaughter-June-23-V2.pdf

Tháng 07/2006, một báo cáo độc lập đã được biên soạn bởi ông David Kilgour và ông David Matas, hai luật sư người Canada đã nói chuyện với các nhân chứng bổ sung ở Trung Quốc. Họ thu thập được hơn 30 bằng chứng riêng biệt ủng hộ cho lời cáo buộc của các nhân chứng ban đầu. Mặc dù các tác giả thừa nhận rằng họ không thể chứng minh một cách thuyết phục các cáo buộc do những hạn chế mà chính quyền Trung Quốc áp đặt cho cuộc điều tra của họ, nhưng Báo cáo Kilgour & Matas vẫn cung cấp một lượng bằng chứng gián tiếp quan trọng cho thấy việc thu hoạch nội tạng có hệ thống thực sự đang diễn ra ở Trung Quốc. Họ rất tiếc phải kết luận rằng những cáo buộc về việc thu hoạch nội tạng có hệ thống đặc biệt nhắm vào các học viên Pháp Luân Công là đúng sự thật. Báo cáo của họ lưu ý thêm rằng cuộc đàn áp do chính quyền Trung Quốc hậu thuẫn đối với các nạn nhân vô tội là đại diện cho một hình thức tội ác mới trên thế giới.

Tháng 05/2006, Liên minh Điều tra Cuộc đàn áp Pháp Luân Công ở Trung Quốc (CIPFG), một tổ chức có trụ sở tại Hoa Thịnh Đốn, đã yêu cầu ông David Kilgour, cựu Quốc vụ khanh Canada đặc trách khu vực Châu Á và Thái Bình Dương và ông David Matas, luật sư nhân quyền quốc tế, điều tra về cáo buộc thu hoạch nội tạng từ các học viên Pháp Luân Công còn sống. Các tác giả đã công bố “Báo cáo về cáo buộc thu hoạch nội tạng từ các học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc” sau hai tháng điều tra vào ngày 06/07/2006.

Họ tập hợp 18 gợi ý và bằng chứng quan trọng cho thấy việc thu hoạch nội tạng có hệ thống chủ yếu nhắm vào các học viên Pháp Luân Công còn sống. Khi thu thập tất cả các bằng chứng và gợi ý cũng như xem xét một cách tổng quát, cả hai điều tra viên đều đi đến kết luận rằng những cáo buộc về thu hoạch nội tạng ở Trung Quốc là đúng sự thật và tuyên bố rằng những hành vi này ở Trung Quốc là một hình thức tội ác mới.

Điều quan trọng phải hiểu rằng nạn nhân không phải là tội phạm và việc hành quyết họ không phải là điều hợp pháp mà là hành vi sát nhân tùy tiện sau khi mẫu mô của họ tương thích với người được nhận tạng. Ông David Kilgour tuyên bố: “Những (nạn nhân) này không phải là tội phạm bị xử tử.”

Ông David Kilgour và ông David Matas đã đến hơn 30 quốc gia và trình bày báo cáo của họ cho một số chính phủ, tổ chức và cá nhân. Báo cáo trên hiện được dịch sang 18 ngôn ngữ. Cả hai nhà điều tra tiếp tục nhận được nhiều dữ liệu và bằng chứng hơn từ các nhân chứng hoặc nạn nhân, khẳng định thêm cho báo cáo ban đầu. Ngày 31/01/2007, họ đã công bố một phiên bản sửa đổi của báo cáo, hiện gồm có 33 bằng chứng.

Các nhà điều tra đã xem xét mỗi bằng chứng và phản chứng có sẵn.

Thông tin tóm lược về 33 bằng chứng:

  1. Xem xét chung
    1. Trung Quốc là một nước vi phạm nhân quyền có hệ thống. Tình trạng vi phạm trên khắp cả nước khiến việc loại bỏ điều này khó hơn bất kỳ hành vi vi phạm nào được tuyên bố.
    2. Chính quyền Trung Quốc đã cắt giảm đáng kể nguồn tài chính cho hệ thống y tế. Cấy ghép nội tạng là nguồn tài trợ chính cho hệ thống này, thay thế cho nguồn [tài chính] bị mất từ chính quyền.
    3. Chính quyền Trung Quốc đã bật đèn xanh cho quân đội để họ có thể gây quỹ riêng mua vũ khí. Quân đội tham gia rất nhiều vào việc cấy ghép nội tạng để kiếm tiền cho chính họ.
    4. Tham nhũng ở Trung Quốc là một vấn nạn lớn. Việc cấy ghép có thể đem lại số tiền kếch xù và nhà nước cũng thiếu sự kiểm soát đối với tham nhũng.
  2. Những xem xét cụ thể về thu hoạch nội tạng
    1. Công nghệ đã phát triển đến mức việc thu hoạch nội tạng của những người vô tội hiện trở nên khả thi. Sự phát triển trong phẫu thuật cấy ghép ở Trung Quốc đã làm mồi cho sự tàn ác, tham nhũng, và đàn áp đang lan tràn khắp Trung Quốc.
    2. Trung Quốc thu hoạch nội tạng của tù nhân bị kết án tử hình mà không có sự đồng ý từ họ. Pháp Luân Công tạo thành một nhóm tù nhân bị chính quyền Trung Quốc phỉ báng, đối xử vô nhân đạo, hạ thấp phẩm giá, gạt ra ngoài lề xã hội, thậm chí còn hơn cả tử tù pham tội hình sự.
    3. Ở Trung Quốc không có hệ thống hiến tạng có tổ chức. Văn hóa Trung Quốc phản đối việc hiến tạng.
    4. Thời gian chờ đợi để cấy ghép nội tạng ở Trung Quốc rất ngắn, chỉ tính bằng ngày. Ở mọi địa phương khác trên thế giới, thời gian chờ đợi được tính bằng tháng và năm.
    5. Trang web của các bệnh viện đăng tải thông tin tự buộc tội mình, khoe khoang thời gian chờ đợi ngắn cho tất cả các cơ quan nội tạng để nhận được những khoản thanh toán lớn.
    6. Những người nhận tạng hiến tặng mà chúng tôi phỏng vấn đã nói về tính bí mật của phẫu thuật cấy ghép và sự tham gia sâu rộng của quân đội. Thông tin cung cấp cho bệnh nhân được giữ ở mức tối thiểu. Việc cấy ghép diễn ra trong các bệnh viện quân đội và thậm chí cả trong bệnh viện dân sự, nhưng được thực hiện bởi quân nhân.
    7. Ở Trung Quốc, việc cấy ghép có thể đem lại rất nhiều tiền. Giá mà người ngoại quốc phải trả dao động từ 30,000 USD cho giác mạc và đến 180,000 USD cho ghép cả gan và thận.
    8. Không có đạo đức cấy ghép nào ở Trung Quốc tách biệt khỏi luật pháp quản lý việc cấy ghép. Trung Quốc không có cơ quan kỷ luật tự quản dành cho các chuyên gia cấy ghép.
    9. Có những lỗ hổng lớn trong đạo đức cấy ghép [cho người] ngoại quốc. Rất hiếm khi đạo đức cấy ghép ở ngoại quốc đề cập cụ thể đến du lịch ghép tạng hoặc liên hệ với chuyên gia ghép tạng ở Trung Quốc hoặc cấy ghép từ các tù nhân bị hành quyết.
    10. Việc buôn bán nội tạng ở Trung Quốc là hợp pháp cho đến ngày 01/07/2006. Thậm chí ngày nay, luật mới cấm buôn bán nội tạng vẫn chưa được thực thi.
    11. Pháp luật cấy ghép ngoại quốc ở mọi nơi đều mang tính lãnh thổ. Việc người ngoại quốc ở bất kỳ quốc gia nào đến Trung Quốc để cấy ghép nội tạng thì không bất hợp pháp, nhưng nếu người đó ghép tạng có nguồn gốc không minh bạch ở chính quốc gia của họ thì là bất hợp pháp.
    12. Nhiều quốc gia có khuyến cáo du lịch, cảnh báo công dân của họ về những nguy hiểm khi du lịch đến quốc gia này hay quốc gia khác. Nhưng không có chính phủ nào đưa ra khuyến cáo du lịch về cấy ghép nội tạng tại Trung Quốc.
    13. Phẫu thuật ghép tạng dựa vào thuốc chống đào thải. Trung Quốc nhập khẩu những loại thuốc này từ các công ty dược phẩm lớn. Không có quốc gia nào cấm xuất khẩu sang Trung Quốc thuốc chống đào thải dùng cho bệnh nhân ghép tạng.
    14. Một số chương trình bảo hiểm y tế do nhà nước quản lý chi trả cho dịch vụ chăm sóc sức khỏe ở ngoại quốc với số tiền sẽ được trả nếu dịch vụ chăm sóc được thực hiện ở quê nhà hoặc sau khi chăm sóc cho bệnh nhân được cấy ghép ở ngoại quốc. Khi điều đó xảy ra thì ở bất kỳ quốc gia nào cũng không có lệnh cấm thanh toán khi bệnh nhân được ghép tạng ở Trung Quốc.
  3. Những cân nhắc cụ thể đối với Pháp Luân Công
    1. Đảng Cộng sản Trung Quốc, không vì lý do rõ ràng nào ngoài sự hoang tưởng toàn trị, xem Pháp Luân Công là một mối đe dọa về mặt ý thức hệ đối với sự tồn tại của nó. Tuy nhiên, về mặt khách quan, Pháp Luân Công chỉ là một môn thực hành thiền định có yếu tố tâm linh.
    2. Mối đe dọa mà Đảng Cộng sản nhận thấy từ cộng đồng Pháp Luân Công đã dẫn đến một chính sách đàn áp. Cuộc đàn áp Pháp Luân Công ở Trung Quốc đã chính thức được quyết định và ra sắc lệnh.
    3. Các học viên Pháp Luân Công là nạn nhân của sự phỉ báng cực độ. Quan điểm chính thức của Trung Quốc đối với Pháp Luân Công là môn tu luyện này là “một tà giáo”. Tuy nhiên, Pháp Luân Công không có đặc điểm của một tôn giáo.
    4. Các học viên Pháp Luân Công là nạn nhân của sự tra tấn và ngược đãi có hệ thống. Trong khi những tuyên bố về việc thu hoạch nội tạng của các học viên Pháp Luân Công gặp phải nhiều nghi ngờ, thì không có nghi ngờ gì về việc tra tấn này.
    5. Các học viên Pháp Luân Công đã bị bắt giữ với số lượng lớn. Họ bị giam giữ không qua xét xử hay buộc tội cho đến khi từ bỏ niềm tin vào Pháp Luân Công.
    6. Hàng ngàn học viên Pháp Luân Công được nêu tên và xác định đã tử vong do bị tra tấn. Nếu Chính quyền Trung Quốc sẵn sàng sát hại một số lượng lớn học viên Pháp Luân Công bằng cách tra tấn, thì không khó để tưởng tượng rằng họ cũng sẵn sàng làm điều tương tự thông qua việc thu hoạch nội tạng.
    7. Nhiều học viên, trong nỗ lực bảo vệ gia đình và cộng đồng, đã không tiết lộ danh tính sau khi bị bắt. Những người không được xác định danh tính này là một nhóm đặc biệt yếu thế.
    8. Các học viên Pháp Luân Công trong tù phải làm xét nghiệm máu và khám sức khỏe một cách có hệ thống. Tuy nhiên, vì họ cũng bị tra tấn có hệ thống, nên các xét nghiệm này không thể được tiến hành bởi những lo ngại về sức khỏe của họ.
    9. Các nguồn tạng truyền thống cho cấy ghép – tử tù, người hiến tặng, người chết não – không thể giải thích được tổng số ca cấy ghép ở Trung Quốc. Nguồn duy nhất được xác định có thể giải thích số lượng cấy ghép tăng vọt là các học viên Pháp Luân Công.
    10. Số tiền kiếm được từ cấy ghép nội tạng dẫn đến việc thành lập các cơ sở chuyên dụng, chuyên về cấy ghép nội tạng. Chính quyền Trung Quốc ắt hẳn tự tin rằng trong tương lai gần sẽ có nguồn nội tạng sẵn có từ những người hiện đang sống và sẽ tử vong vào ngày mai. Những người này là ai? Một số lượng lớn các học viên Pháp Luân Công trong tù đã đưa ra lời giải đáp.
    11. Trong một số trường hợp, giữa lúc tử vong và khi hỏa táng, người nhà của các học viên Pháp Luân Công có thể nhìn thấy thi thể bị cắt xén của những người thân yêu của họ. Nội tạng đã bị lấy đi.
    12. Chúng tôi đã cử người gọi điện đến các bệnh viện trên khắp Trung Quốc đóng giả là thân nhân của những người cần cấy ghép nội tạng. Ở nhiều địa điểm khác nhau, người được gọi khẳng định rằng các học viên Pháp Luân Công (được cho là khỏe mạnh nhờ phương pháp luyện tập của họ) là nguồn cung cấp nội tạng. Chúng tôi có bản ghi âm và hóa đơn điện thoại cho những cuộc gọi này.
    13. Chúng tôi đã phỏng vấn vợ cũ của một bác sĩ phẫu thuật ở Tô Gia Đồn, người nói rằng chồng của bà đã đích thân cắt bỏ giác mạc của khoảng 2,000 tù nhân Pháp Luân Công bị gây mê tại bệnh viện Tô Gia Đồn ở thành phố Thẩm Dương, đông bắc Trung Quốc, trong khoảng thời gian hai năm trước tháng 10/2003. Lời khai của bà rất đáng tin cậy đối với chúng tôi.
    14. Chúng tôi đã tiến hành hai cuộc điều tra độc lập để giải quyết cùng một câu hỏi, liệu có nạn thu hoạch nội tạng của các học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc hay không, một của ông Kirk Allison thuộc Đại học Minnesota, và một của Phó Chủ tịch Nghị viện Châu Âu Edward McMillan.
    15. Chính quyền Trung Quốc đã phản hồi phiên bản đầu tiên của báo cáo một cách thiếu thuyết phục. Hầu hết các phản ứng đều là tấn công Pháp Luân Công. Thực tế là Chính quyền Trung Quốc, với tất cả các nguồn lực và thông tin có trong tay, những nguồn lực và thông tin mà chúng tôi không có, đã không thể phản bác lại báo cáo của chúng tôi cho thấy rằng kết luận này là chính xác.