Một Cuộc Bức Hại Tà Ác Chưa Từng Có: Việc sát hại các học viên Pháp Luân Công để lấy nội tạng đã không được quan tâm

Chương 15:

Việc sát hại các học viên Pháp Luân Công để lấy nội tạng đã không được quan tâm

David Matas

Phản ứng trước bằng chứng về việc giết hại học viên Pháp Luân Công để lấy nội tạng không tương xứng với mức độ trầm trọng của hành vi phạm tội và sức mạnh của bằng chứng.

Tại sao lại như vậy?

Tích lũy bằng chứng

Một lý do là công việc xem xét tất cả các bằng chứng liên quan (có khá nhiều bằng chứng) để kết luận chắc chắn rằng liệu Pháp Luân Công có bị giết hại để lấy nội tạng hay không—mất rất nhiều thời gian. Và nhiều người không có thời gian.

Tuy nhiên, không có lối tắt dễ dàng nào cả. Những người có mặt tại hiện trường thu hoach nội tạng các học viên Pháp Luân Công hoặc là thủ phạm hoặc là nạn nhân. Không có người thứ ba.

Vì nạn nhân bị sát hại và hỏa táng, không có nạn nhân nào được tìm thấy, không có khám nghiệm tử thi nào được thực hiện. Ngoại trừ một vài trường hợp, không có nạn nhân nào còn sống sót để có thể kể lại chuyện gì đã xảy ra với họ. Những kẻ phạm tội không có xu hướng thú nhận công khai, liên tục và chi tiết tội ác chống lại loài người.

Hiện trường vụ án không để lại dấu vết. Sau khi việc thu hoạch nội tạng hoàn tất, phòng phẫu thuật lại hoạt động giống như bất kỳ phòng phẫu thuật nào khác.

Nếu câu chuyện giết hại các học viên Pháp Luân Công để lấy nội tạng có thể kể được trong mười giây thì tốt quá. Tuy nhiên vấn đề giết hại các học viên Pháp Luân Công lấy nội tạng có quá nhiều tình tiết, bằng chứng, dài như một cuốn sách nên không dễ dàng kể lại.

Các hành động che đậy

Thời gian càng trôi qua, càng có ít thông tin về cấy ghép ở Trung Quốc và việc che đậy càng trở nên tinh vi hơn. Kinh nghiệm nghiên cứu của tôi cho thấy ngay khi tôi trích dẫn một nguồn chính thức từ Trung Quốc thì nó biến mất. Các quảng cáo thời gian chờ đợi ghép tạng ngắn trên trang web của bệnh viện đã không còn, sự khoe khoang công khai về số tiền kiếm được từ các ca cấy ghép cũng biến mất.

Bảng giá cấy ghép chính thức tại Trung Quốc đã biến mất. Các bệnh viện không còn thông báo cho người gọi điện rằng họ có nội tạng của học viên Pháp Luân Công để bán trong vòng 2-3 tuần nữa.

Cơ quan đăng ký ghép gan của Hồng Kông, nơi từng đăng tải tổng số lượng ca ghép gan, giờ không còn nữa. Các bác sĩ cấy ghép Trung Quốc trước đây từng gửi thư giới thiệu cho các bác sĩ chăm sóc sau ghép ở nước ngoài dữ liệu của bệnh nhân về nguồn nội tạng và các thuốc chống thải ghép đã dùng đã không còn làm như vậy nữa.

Chính phủ Trung Quốc tuyên bố rằng các tù nhân được lấy nội tạng đều là những tù nhân bị kết án tử hình. Tuy nhiên, Chính phủ từ chối công bố số liệu thống kê về án tử hình.

Tôi và những người khác đã lưu trữ tất cả thông tin mà chúng tôi đã tham khảo để các nhà nghiên cứu độc lập có thể thấy những gì chúng tôi đã thấy. Tuy nhiên, theo thời gian, dữ liệu có được từ các nguồn chính thức của Trung Quốc ngày càng giảm. Dường như có sự che đậy hệ thống về nguồn cung nội tạng.

Sự mới mẻ của hành vi phạm tội

Chúng ta có thể khá tự tin cho rằng, những người phát minh ra công nghệ ghép tạng không bao giờ tưởng tượng được những gì họ phát triển lại được dùng để sát hại các tù nhân lương tâm rồi lấy nội tạng đem bán để thu số tiền khổng lồ.

Vào năm 1943, khi được Jan Karski* kể về nạn diệt chủng, vị thẩm phán Tòa án Tối cao Hoa Kỳ, ông Felix Frankfurter nói với một nhà ngoại giao Ba Lan: “Tôi không nói rằng chàng trai trẻ này đã nói dối. Tôi nói rằng tôi không thể tin được những gì cậu ấy nói với tôi lại có thể xảy ra. Đây là 2 việc khác nhau”.

Việc giết hại các tù nhân lương tâm để lấy nội tạng đại diện cho một dạng tội ác man rợ vượt trên tất cả những sự băng hoại mà nhân loại đã từng chứng kiến, nó chỉ mới xuất hiện trên hành tinh này, quá kinh hoàng đến mức khiến người ta không thể tin được.

Sự mới mẻ của Pháp Luân Công

Các nhà hoạt động dân chủ, các ký giả, những người bảo vệ nhân quyền, các nhà hoạt động Tây Tạng và Thiên chúa giáo bị đàn áp thu hút sự đồng cảm hơn Pháp Luân Công vì họ quen thuộc hơn với phương Tây. Pháp Luân Công mới xuất hiện gần đây, bắt đầu vào năm 1992, ở một quốc gia bên ngoài, không có mối liên hệ rõ ràng nào với các truyền thống lâu đời trên thế giới.

Đối với người ngoài, cụm từ Pháp Luân Công ngay lập tức khiến họ cảm thấy xa lạ. Những từ “Pháp Luân” và “Công” trong các ngôn ngữ phương Tây không có ý nghĩa.

Đối với những người Cộng sản, bức hại Pháp Luân Công là một tội ác mà dễ dàng thoát tội hơn so với việc bức hại các nhóm nổi tiếng khác. Các nạn nhân Pháp Luân Công thường là những người không có mối liên hệ với phương Tây hoặc ngôn ngữ phương Tây. Người ngoại quốc dễ dàng có liên hệ với những nạn nhân đã được biết đến rộng rãi như nhà báo, người bảo vệ nhân quyền và nhà hoạt động dân chủ hơn là một nhóm người mang cái tên không có ý nghĩa gì đối với hầu hết mọi người.

Nói không đúng sự thật về những gì chưa biết thì quá dễ dàng so với nói sai về những điều đã biết. Khi những người Cộng sản nói xấu Phật giáo Tây Tạng hoặc các giáo hội Thiên chúa giáo tại gia, chúng ta biết rằng họ đang nói những điều vô nghĩa. Khi Cộng sản nói xấu Pháp Luân Công, nhiều người không chắc liệu có cơ sở nào để buộc tội [Cộng sản] hay không.

Tuyên truyền của Cộng sản

Sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc quyết định cấm Pháp Luân Công, họ bắt đầu thực hiện các chiến dịch tuyên truyền chống lại môn tu luyện Pháp Luân Công một cách hệ thống và không ngừng nghỉ trên toàn thế giới. Nó hoàn toàn bao gồm những điều rập khuôn vô căn cứ để biện minh cho sự đàn áp, vốn tồn tại vì những lý do hoàn toàn khác.

Việc kích động hận thù Pháp Luân Công, giống như mọi hành vi kích động mù quáng nào khác, đều là để gây xung đột. Nó gây ra tác động nặng nề nhất đến Trung Quốc, nơi mà việc tuyên truyền không bị ai phản đối. Nhưng sự kích động [thù hận] ngấm ngầm gây ảnh hưởng ở khắp mọi nơi.

Những tuyên truyền ầm ĩ của Trung Quốc về môn tu luyện Pháp Luân Công gây hiểu nhầm và mơ hồ. Tuy nhiên, nhiều người trong số họ không chấp nhận với toàn bộ tuyên truyền của Trung Quốc chống lại Pháp Luân Công, vẫn giữ lập trường rằng chắc chắn có điều gì đó không phù hợp về Pháp Luân Công đằng sau tất cả những cáo buộc này của Trung Quốc.

Sự hoài nghi về Pháp Luân Công không đến từ những thực tế trong việc tập luyện Pháp Luân Công mà do những tác động từ kích động của Đảng Cộng sản Trung Quốc chống lại bộ môn này. Rõ ràng và dễ hiểu, đó là định kiến.

Sự quan tâm trái ngược

Trung Quốc là một thế lực toàn cầu có tầm ảnh hưởng kinh tế và chính trị sâu rộng trên thế giới. Trong đó, sức nặng về kinh tế của Trung Quốc cho đến nay vượt xa các quốc gia vi phạm nhân quyền khác.

Một số người, vì muốn thuận lợi về chính trị, ngoại giao hoặc kinh tế, sẽ tiếp thụ bất cứ điều gì Đảng Cộng sản Trung Quốc nói, dù đúng hay sai. Đối với những người này, chỉ những điều mà Đảng Cộng sản Trung Quốc nói mới là điều hợp lý. Thật hay giả đều không có gì khác biệt.

Đối với những người khác, bất kể niềm tin của họ là gì, sự dè chừng khiến họ im lặng. Họ không muốn làm tổn hại đến lợi ích bản thân bằng cách chỉ nói về những vấn đề không ảnh hưởng đến chính mình.

Ví dụ, lãnh sự quán Trung Quốc tại Toronto đã viết thư cho các ủy viên hội đồng thành phố vào năm 2004, kêu gọi các ủy viên phản đối kiến nghị ‘tuyên bố tuần lễ Pháp Luân Công’. Các bức thư viết: “Nếu được thông qua, hành động này sẽ gây ảnh hưởng rất tiêu cực đến sự trao đổi và hợp tác có lợi trong tương lai của chúng ta”. Trong số “sự trao đổi và hợp tác có lợi” mà Ủy viên Hội đồng Thành phố Toronto Michael Walker nhận được, là lời đe dọa bán lò phản ứng hạt nhân do Canada sản xuất-CANDU-cho Trung Quốc, công ty Bombardier của Canada xây dựng một tuyến đường sắt tới Tây Tạng và hai con gấu trúc cho Vườn thú Metro Toronto mượn.(1) Những lời đe dọa quá mức cho thấy tầm quan trọng của việc chế độ Cộng sản Trung Quốc muốn im lặng về chủ đề này.

Ảnh hưởng quyền lực của Chính phủ Trung Quốc đặc biệt rõ ràng ở các trường đại học phương Tây. Nếu có một điều bạn cần biết để hiểu Chính phủ Trung Quốc, thì đó là cách ứng xử với Pháp Luân Công. Trung Quốc coi Pháp Luân Công là kẻ thù công khai số một. Trên tất cả các phương diện, Trung Quốc dành nhiều thời gian, tiền bạc và công sức cho Pháp Luân Công tại các đại sứ quán và lãnh sự quán của mình trên khắp thế giới hơn bất kỳ điều gì khác. Khi Trung Quốc lấp đầy các nhà tù và trại lao động bằng Pháp Luân Công, nỗi ám ảnh này không cho chúng ta biết gì về Pháp Luân Công. Nhưng điều đó cho chúng ta biết rất nhiều điều về Chính phủ Trung Quốc. Việc Trung Quốc tập trung vào mối bận tâm Pháp Luân Công giúp chúng ta hiểu biết về tâm lý và động cơ của Chính phủ Trung Quốc hơn bất kỳ trọng tâm nào khác.

Tuy nhiên, trong các khoa nghiên cứu Trung Quốc tại các trường đại học trên khắp thế giới, hầu như tất cả, không có khóa học, không có dự án nghiên cứu, không có ấn phẩm, không có bài giảng của khách mời về Pháp Luân Công. Các khoa nghiên cứu về Trung Quốc trên khắp thế giới im lặng một cách đáng kinh ngạc về cuộc đàn áp Pháp Luân Công, mặc dù thực tế là cuộc đàn áp này cho chúng ta biết nhiều về Trung Quốc hơn bất kỳ điều gì khác. Tại các khoa nghiên cứu Trung Quốc, Pháp Luân Công cố tình bị bỏ qua.

Điều này giống như việc các khoa vật lý của trường đại học bỏ qua thuyết tương đối của Einstein, giống như các khoa văn học Anh của trường đại học bỏ qua Shakespeare. Khi các trường đại học bỏ qua một điều gì đó rất quan trọng đối với Trung Quốc, quá rõ ràng, đó không phải là do thiếu hiểu biết. Đó là vì mong muốn không gây thù địch với Trung Quốc. Các học giả Trung Quốc cảm thấy họ cần sự hợp tác của Chính phủ Trung Quốc, ít nhất là để có được thị thực vào Trung Quốc, để theo đuổi công việc của mình. Để đảm bảo sự hợp tác đó, họ tránh xa một chủ đề mà Chính phủ Trung Quốc không muốn họ quan tâm. Các học giả có đủ liêm chính để không đi theo đường lối của chính phủ Trung Quốc về Pháp Luân Công. Nhưng nếu họ nói thêm điều gì thì quan chức Trung Quốc sẽ tức giận. Để tránh phản ứng đó, họ [lựa chọn] không nói gì.

Không có tổ chức

Pháp Luân Công không phải là một tổ chức; thậm chí không phải là một người nào đó. Pháp Luân Công đúng hơn là một bộ bài tập với một nền tảng tâm linh.

Ai cũng có thể thực hành Pháp Luân Công ở bất kỳ nơi đâu, vào bất kỳ lúc nào, mặc dù thông thường các bài tập được thực hiện một lần mỗi ngày, mọi người thường tập luyện theo nhóm giống như nhiều bài tập Thái Cực Quyền và Khí công khác ở các công viên Trung Quốc. Những người yêu thích có thể bắt đầu tập luyện hay dừng lại bất cứ khi nào họ muốn. Trong khi thực hành, họ có thể tự do luyện tập các bài tập ít hoặc nhiều tùy theo nhu cầu.

Một người không cần phải đăng ký với bất kỳ ai hoặc tham gia vào bất cứ điều gì hay trả bất kỳ phí tổn nào để luyện tập. Tất cả thông tin về cách thực hiện các bài tập đều được công khai, miễn phí.

Những người thực hành Pháp Luân Công không có người lãnh đạo tổ chức. Nhà sáng lập Lý Hồng Chí không được các học viên thờ phụng. Ông cũng không nhận tiền từ các học viên. Ông là người kín đáo, hiếm khi gặp gỡ các học viên. Hầu hết các học viên chưa bao giờ gặp ông.

Việc thiếu một tổ chức trong cộng đồng Pháp Luân Công đã cản trở báo cáo về nhân quyền. Có một trang web tên Minh Huệ Net là nơi tập hợp các báo cáo về nạn nhân bị ngược đãi. Ngoài ra còn có một tổ chức phi chính phủ, Tổ chức Thế giới Điều tra Cuộc đàn áp Pháp Luân Công, đã thực hiện một số nghiên cứu và phân tích. Trang web và tổ chức phi chính phủ này rất giống với cộng đồng các học viên Pháp Luân Công nói chung, nghĩa là không tồn tiền, không có lãnh đạo, không có văn phòng, không có nhân viên và phụ thuộc rất nhiều vào các tình nguyện viên.

Đồng cảm với chủ nghĩa cộng sản

Cộng sản Trung Quốc đã trở nên quá tư bản, thật ngạc nhiên khi thấy những người theo chủ nghĩa xã hội tập hợp lại vì Trung Cộng. Ấy vậy mà hiện tượng này vẫn tồn tại. Đảng/Nhà nước Cộng sản Trung Quốc đã có thể thu phục được nhiều thành phần cánh tả trên toàn cầu, những người nuôi dưỡng nỗi hoài niệm về chủ nghĩa cộng sản Trung Quốc xưa cũ.

Sự đoàn kết cánh tả giả tạo này thể hiện một phần bằng cách bác bỏ mọi lời chỉ trích đối với Trung Cộng, bao gồm cả những lời chỉ trích về cuộc đàn áp Pháp Luân Công. Những người cánh tả xưa cũ bám quanh những ảo tưởng của Đảng Cộng sản rằng CIA đứng đằng sau Pháp Luân Công.(2) Mặc dù những nghi ngờ kiểu này quá xa vời để thu hút nhiều người chú ý, nhưng chúng đã ngăn cản sự đồng thuận trên toàn bộ phạm vi chính trị trong việc đứng lên phản đối cuộc đàn áp của Trung Quốc với Pháp Luân Công nói chung, và việc giết hại các học viên Pháp Luân Công để lấy nội tạng nói riêng.

Đùn đẩy trách nhiệm

Một vài quan điểm rằng việc giết hại học viên Pháp Luân Công để lấy nội tạng phải được xác định một cách chắc chắn và khi không có sự chắc chắn đó thì không cần phải hành động gì cả. Sự mong đợi này đã đẩy trách nhiệm ra khỏi nơi mà nó phải được thực hiện.

Các nhà nghiên cứu không có trách nhiệm phải chứng minh rằng các học viên Pháp Luân Công đang bị giết hại để lấy nội tạng. Các nhà nghiên cứu không cần phải giải thích Trung Quốc lấy nội tạng từ đâu để cấy ghép. Mà là Chính phủ Trung Quốc phải có trách nhiệm giải thích về nguồn cung nội tạng của họ.

Trong một cuộc họp vào tháng 06/2010, Tổ chức Y tế Thế giới, đã thông qua Nguyên tắc Hướng dẫn về Cấy ghép Tế bào, Mô và Nội tạng Người. Hai trong số những nguyên tắc hướng dẫn này là khả năng truy xuất nguồn gốc và tính minh bạch.

Tại Nhóm công tác rà soát định kỳ toàn cầu của Liên hợp quốc vào tháng 02/2009, Canada, Thụy Sĩ, Anh, Pháp, Áo và Ý đã đề nghị Trung Quốc công bố số liệu thống kê về án tử hình. Chính phủ Trung Quốc đã từ chối yêu cầu này. Đề nghị tương tự đã được lặp lại bởi các quốc gia bao gồm Bỉ, Pháp, New Zealand, Na Uy, Thụy Sĩ, Anh và Ý tại Nhóm công tác Đánh giá định kỳ toàn cầu của Liên hợp quốc vào tháng 10/2013. Lần này Trung Quốc đã trả lời, chúng ta sẽ thấy.

Mối liên hệ giữa số liệu thống kê về án tử hình và lạm dụng cấy ghép nội tạng đã được báo cáo viên về tra tấn của Liên hợp quốc, báo cáo viên về thiếu khoan dung tôn giáo của Liên hợp quốc và Ủy ban về tra tấn của Liên hợp quốc nêu rõ. Tất cả đều yêu cầu Trung Quốc giải thích sự khác biệt giữa số lượng ca cấy ghép và số lượng nguồn nội tạng của quốc gia này.

Ủy ban chống tra tấn của Liên Hợp Quốc trong tháng 11/2008 đưa ra kết luận từ những quan sát báo cáo cấp nhà nước Trung Quốc, đã viết rằng Trung Quốc nên: “ngay lập tức tiến hành hoặc uỷ thác một cuộc điều tra độc lập về những cáo buộc cho rằng một số học viên Pháp Luân Công đã bị tra tấn và sử dụng để cấy ghép nội tạng, đồng thời thực hiện các biện pháp phù hợp để đảm bảo rằng những người chịu trách nhiệm về những hành vi ngược đãi đó sẽ bị truy tố và trừng phạt”.

Thiếu các trường hợp cụ thể

Kết luận rằng các học viên Pháp Luân Công đã bị giết hại với số lượng lớn để lấy nội tạng dựa trên sự phù hợp của những bằng chứng, dấu vết. Bằng chứng này không nhất thiết xác định được bản thân nạn nhân. Một cách tương xứng, bằng chứng cho thấy có hàng chục nghìn học viên Pháp Luân Công đã bị giết để lấy nội tạng, được gọi chung là “họ”.

Yêu cầu nêu tên các trường hợp cụ thể này có thể được đưa ra vì thái độ hoài nghi. Ngoài ra, yêu cầu xác định các trường hợp cụ thể được đưa ra vì hành động quanh một trường hợp nhất định có thể dễ dàng hơn việc vận động xung quanh một hiện tượng chung. Chính phủ Trung Quốc khó có thể tránh được một cuộc điều tra khi chúng tôi cho họ biết tên của nạn nhân, ngày xảy ra vụ việc và nơi xảy ra vụ việc.

Việc xác định các trường hợp cụ thể có khó khăn vì một số lý do. Một là việc bức hại nạn nhân thường không để lại dấu vết.

Ngoài ra, nạn nhân chính của thu hoạch nội tạng là những người không xác định được danh tính. Các học viên Pháp Luân Công từ chối xác nhận danh tính của họ với những người cai ngục để bảo vệ bạn bè, nơi làm việc và gia đình của họ, những người có thể trở thành nạn nhân khi không giao nộp họ. Những người cai ngục không biết họ là ai và gia đình họ cũng không biết họ ở đâu. Những người ngược đãi các học viên Pháp Luân Công có thể không biết gì về các học viên ngoài việc họ là người tu luyện.

Về nguyên tắc, nhu cầu xác định cụ thể nạn nhân không quan trọng. Bằng chứng tổng thể về việc lạm dụng là rất nhiều ngay cả khi không có thông tin nhận diện nạn nhân.

Tuy nhiên, một số trường hợp cụ thể được nêu tên đã xuất hiện. Bảy trong số những trường hợp này được đề cập trong cuốn sách Thu hoạch đẫm máu. Nạn nhân thứ tám đã được đề cập trong bài phát biểu của tôi tại một diễn đàn ở William Pitt Union, Đại học Pittsburgh, ngày 28/03/2013.(3)

Năm trong số tám trường hợp được đề cập trong cuốn Thu Hoạch Đẫm Máu đều đến từ người nhà nạn nhân. Người nhà của các học viên Pháp Luân Công qua đời trong trại giam cho biết họ đã nhìn thấy thi thể của người thân có những vết phẫu thuật và các bộ phận cơ thể bị thiếu. Chính quyền không đưa ra lời giải thích mạch lạc nào về những xác chết bị phẫu tích này. Không có lời giải thích chính thức tại sao các thi thể bị cắt xẻ. Các vết cắt xẻ này phù hợp với việc thu hoạch nội tạng.

Sự đối ứng lệch lạc

Chính phủ Trung Quốc vu khống Pháp Luân Công. Các học viên Pháp Luân Công lên án những vi phạm nhân quyền do Đảng Cộng sản Trung Quốc gây ra. Đối với những người ngoài cuộc không chú ý nhiều và không quen thuộc với Pháp Luân Công, cuộc tranh chấp này bề mặt trông giống như một cuộc đấu khẩu chính trị ngoại quốc. Khuynh hướng của họ là không tham gia [chính trị].

Đối với các phương tiện truyền thông đưa tin về một câu chuyện có liên quan đến mâu thuẫn, họ có xu hướng đưa tin mỗi bên Đảng Cộng sản Trung Quốc và các học viên Pháp Luân Công nói gì, như cách ứng xử với bất kỳ mâu thuẫn nào, họ cố gắng giữ thái độ trung lập. Các bài viết xem xét các vi phạm thực tế và hoạt động tuyên truyền của chính phủ Trung Quốc về những vi phạm đó trên cơ sở bình đẳng.

Ví dụ, các phương tiện truyền thông khi đề cập đến Pháp Luân Công, sẽ trình bày rằng những người theo Pháp Luân Công nói như thế này, trong khi Chính phủ Trung Quốc lại nói thế khác. Hai lời nói được đặt cạnh nhau mà không có bình luận gì như thể mỗi lời nói đều cần được xem xét cẩn trọng như nhau.

Nghiên cứu được thực hiện về việc giết hại các học viên Pháp Luân Công để lấy nội tạng cũng được đối đãi tương tự. Các phương tiện truyền thông khi đưa tin về nghiên cứu, thường đặt cạnh những lời phủ nhận sai trái và cường điệu trắng trợn của Nhà nước Cộng sản, mà không đưa ra cơ sở thực tế của nghiên cứu đó và nền tảng của sự phủ nhận đó là những lời bịa đặt dễ dàng nhận ra.

Thỉnh thoảng, các phương tiện truyền thông đôi khi sẽ đưa tin rằng nghiên cứu về việc giết hại học viên Pháp Luân Công để lấy nội tạng đang gây tranh cãi mà không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy hầu như tranh cãi duy nhất là đến từ Đảng Cộng sản. Tất nhiên, có một số người sẽ lặp lại những gì Đảng Cộng sản nói mà không tham gia nghiên cứu nghiêm túc. Thực tế là tất cả các nghiên cứu độc lập chứng thực nghiên cứu ban đầu của tôi và ông David Kilgour thực hiện về việc giết hại các học viên Pháp Luân Công để lấy nội tạng đã bị gạt sang một bên. Đối với một số phương tiện truyền thông, chất lượng bằng chứng khác nhau của hai bên ít được quan tâm hơn là sự tranh cãi.

Hơn nữa, các phương tiện truyền thông, giống như Đảng Cộng sản, thường quy kết nghiên cứu này là của một tổ chức Pháp Luân Công nào đó hoặc các học viên Pháp Luân Công, với hàm ý rằng chỉ Pháp Luân Công là người quan tâm. Thực tế là nghiên cứu và bằng chứng hoàn toàn đến từ những người không phải học viên Pháp Luân Công đã bị bỏ qua.

Những cáo buộc vi phạm nhân quyền không phải lúc nào cũng đúng và không phải lúc nào cũng có thiện chí. Những người phản đối chính trị đối với bất kỳ chế độ nào sẽ dễ dàng sử dụng những cáo buộc sai trái về vi phạm nhân quyền như một phương tiện để tước bỏ tính hợp pháp của chế độ đó.

Sự khác biệt giữa những vi phạm nhân quyền trong lý thuyết được tạo ra nhằm mục đích tước bỏ tính hợp pháp và những vi phạm nhân quyền thật sự mà thủ phạm phủ nhận là thực tế. Chúng ta không thể bỏ qua thực tế và [không thể] xem những cáo buộc cũng như phủ nhận cáo buộc vi phạm nhân quyền có trọng lượng tương đương.

Sự khác biệt giữa những người phủ nhận nạn diệt chủng và những câu chuyện bi thảm của các nạn nhân là câu chuyện có thật, đó là những gì đã thực sự xảy ra. Sẽ là vô trách nhiệm nếu giả vờ trung lập giữa những người phủ nhận nạn diệt chủng và nạn nhân của nó. Bất cứ ai quan tâm đến sự thật, tự do và tôn trọng nhân quyền sẽ cực lực phản đối những người coi việc phủ nhận nạn diệt chủng như một quan điểm đáng cân nhắc và có trọng lượng như những câu chuyện kinh hoàng về nạn nhân diệt chủng.

Nhưng việc phủ nhận nạn diệt chủng không phải là chuyện lạ hiếm xảy ra. Nó đúng hơn là hình thức cực đoan nhất của hành vi lạm dụng lời nói. Mọi vi phạm nhân quyền trầm trọng đều có những người phủ nhận. Thủ phạm ở mọi nơi có rất nhiều lời bào chữa xin lỗi; nhưng lời bào chữa đầu tiên của họ là “điều đó không xảy ra”.

Đảng Cộng sản Trung Quốc đã vi phạm nhân quyền trầm trọng đối với Pháp Luân Công. Pháp Luân Công là một nhóm người vô tội, một cộng đồng phi chính trị, bất bạo động.

Đảng Cộng sản Trung Quốc, để biện minh cho việc nắm giữ quyền lực một cách tàn bạo của mình, đã làm những gì mà đảng cộng sản đã làm ở khắp mọi nơi – đó là không thừa nhận mà phủ nhận mọi thứ. Trung Cộng tạo ra những cáo buộc giả tạo, bịa ra những sự kiện và những lời trích dẫn tưởng tượng. Đặt tuyên truyền của Trung Quốc về Pháp Luân Công ngang hàng với bằng chứng về những vi phạm nhân quyền do Đảng Cộng sản Trung Quốc gây ra, nhằm tạo ra sự đối xứng sai lầm là bỏ qua thực tế và nhắm mắt làm ngơ trước những con quái vật đang nhìn chằm chằm vào chúng ta.

Sự thờ ơ

Sự thờ ơ là một vấn đề chung khi chúng ta cố gắng vận động công chúng phản đối hành vi vi phạm nhân quyền. Mặc dù sự thờ ơ là phổ biến nhưng không toàn bộ. Một số vi phạm nhân quyền gây ra nhiều phản ứng của công chúng hơn những vi phạm khác.

Việc không hành động trước các bằng chứng về việc giết hại học viên Pháp Luân Công để lấy nội tạng là đặc biệt nguy cấp và được giải thích là do sự tổng hợp của nhiều yếu tố. Sự mới mẻ và có vẻ lạ lẫm của Pháp Luân Công, sự giàu có và sức ảnh hưởng của Trung Quốc Cộng sản, số lượng bằng chứng cần phải phân loại để đi đến kết luận chắc chắn, sự che đậy của Đảng Cộng sản, sự mới mẻ của hành vi phạm tội, sự tuyên truyền công kích một cách trái ngược của Đảng Cộng sản, sự thiếu tổ chức của cộng đồng Pháp Luân Công, sự nhân nhượng còn sót lại giữa các nhóm cánh tả đối với chủ nghĩa cộng sản Trung Quốc, sự hoán chuyển sai lầm về trách nhiệm khỏi Chính phủ Trung Quốc, sự thiếu hụt lượng lớn các trường hợp cụ thể xác định được danh tính, sự đối xứng sai lầm trong nhiều báo cáo viết trung lập giữa nạn nhân và thủ phạm, có tác động tổ hợp và làm mất nhuệ khí.

Khi xu hướng tự nhiên là không hành đông, khi mọi người đều bận rộn với cuộc sống và nhu cầu của riêng mình, thì có quá nhiều lý do mà hành vi vi phạm này bị bỏ qua. Quan tâm bắt đầu khi người ta biết đến sự việc. Về chủ đề này, có quá nhiều người không quan tâm, vì có quá nhiều người không biết đến.

Mặc dù đây là một câu chuyện khó nói nhưng vì tất cả những lý do đã nêu, đây là một câu chuyện cần phải được nói ra. Chỉ bằng cách nói ra, chúng ta mới có thể có hy vọng thu hút thêm nhiều sự chú ý mà hành vi vi phạm này cần gánh chịu.

_____

[1] Jan Wong,“Cảm nhận cánh tay dài của Trung Quốc” Globe and Mail, August 6, 2005.

[2] See for instance http://www.facts.org.cn/Reports/World/201407/09/t20140709_1753443.html

[3] “Giết hại học viên Pháp Luân Công để lấy nội tạng: Những trường hợp cá nhân” http://endorganpillaging.org/2013/03/28/the-killing-of-falun-gong/