Một Cuộc Bức Hại Tà Ác Chưa Từng Có: Pháp Luân Công không phải là tà giáo

Chương 4:

Pháp Luân Công không phải là tà giáo

David Kilgour

Tám năm trước, luật sư David Matas và tôi đã tình nguyện tham gia một chiến dịch quốc tế nhằm nâng cao nhận thức về nạn cướp bóc/buôn bán nội tạng từ các học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc. Cuộc đàn áp bắt đầu vào giữa năm 1999, nhưng với tư cách là những nhà điều tra độc lập, chúng tôi không thể tìm thấy bằng chứng nào về việc buôn bán nội tạng từ các học viên Pháp Luân Công trước năm 2001. Báo cáo bổ sung của Matas-Kilgour đã được dịch ra khoảng 20 ngôn ngữ trên trang web (Xem www.david-kilgour .com hoặc www.organharvestinvestigation.net ).

Có một lần, phái đoàn của chúng tôi đến quốc hội của một quốc gia ở trung tâm châu Âu, mong được gặp các nhà lập pháp đa đảng, nhưng cuối cùng lại phát hiện ra nghị sĩ địa phương được giao nhiệm vụ mời những người khác vào phút cuối đã quyết định không làm. Lý do ông ấy đưa ra là cuộc họp kín của ông dựa trên đức tin và Pháp Luân Công là tôn giáo khác với tôn giáo của ông.

Không có một quốc gia nào trong số khoảng 50 quốc gia mà ông Matas và tôi đã đến thăm một mình hoặc cùng nhau kể từ khi báo cáo của chúng tôi được công bố vào năm 2006, chúng tôi nghe được một học viên Pháp Luân Công nào nói rằng họ tốt hơn các cộng đồng tín ngưỡng khác. Hơn nữa, có tôn giáo nào không đồng thuận với nguyên lý cốt lõi của Pháp Luân Công là “Chân, Thiện và Nhẫn”? Sự trầm tĩnh và bất bạo động mà các học viên Pháp Luân Công đã thể hiện dường như không có ngoại lệ khi đối mặt với vô số vụ đánh đập, bỏ tù, tra tấn và giết người trên khắp Trung Quốc kể từ giữa năm 1999, đã gây ấn tượng mạnh đối với bất kỳ ai khi biết một cách chi tiết.

Có thể nói thế kỷ 20 là thế kỷ tệ hại nhất trong lịch sử ghi lại sự tàn bạo của các chính phủ nhắm vào các cộng đồng tín ngưỡng. Con số ước tính cao về số người thuộc mọi quốc tịch đã chết sớm do đức tin của mình từ năm 1900 đến năm 2000 là một con số đáng kinh ngạc, có đến tận 169 triệu người, trong đó có 70 triệu người theo Hồi giáo, 35 triệu người theo đạo Cơ đốc, 11 triệu người theo đạo Hindu, 9 triệu người Do Thái, 4 triệu người theo đạo Phật, hai triệu người theo đạo Sikh và một triệu người theo đạo Baha’is.

Có nhiều người qua đời vì bạo lực giữa các tôn giáo khác hoặc giữa các nhánh trong cùng tôn giáo, nhưng hầu hết vẫn là tử vong dưới tay các chế độ toàn trị, vốn khinh miệt tất cả các tôn giáo, phần lớn nguyên nhân là do lòng trung thành sâu sắc của họ đặt ở nơi khác chứ không phải là với những kẻ độc tài địa phương hoặc quốc gia. Mao, Stalin, Hitler, Pol Pot và những kẻ khác đã phạm rất nhiều tội ác mà ngày nay chúng ta gọi là tội ác chống lại loài người, họ sát hại hàng chục triệu đồng bào chỉ vì có tín ngưỡng. Thái độ thù địch đối với tất cả các tôn giáo ở chế độ độc tài Bắc Kinh là nguyên nhân chính đầu tiên dẫn đến cuộc đàn áp mà các học viên Pháp Luân Công phải đối mặt trên khắp Trung Quốc cho đến tận thời điểm hiện tại.

Luật sư Clive Ansley ở British Columbia, người đã hành nghề luật ở Thượng Hải trong 13 năm và là chủ tịch khu vực Bắc Mỹ của Liên minh Điều tra Cuộc bức hại Pháp Luân Công gần đây đã lưu ý:

Nhưng có từ 10,000 đến 200,000 học viên Pháp Luân Công đã bị sát hại trên bàn mổ ở Trung Quốc. Nội tạng của họ bị đánh cắp và đem bán để kiếm lời. Hầu như không có tiếng nói nào về điều này ở bất cứ đâu. Chúng tôi đã thấy hàng loạt tin tức trên báo chí, trên tất cả các phương tiện truyền thông đại chúng về Darfur, Miến Điện và Tây Tạng. Mia Farrow phản đối cái mà cô gọi là “Thế vận hội diệt chủng” vì nạn diệt chủng gián tiếp mà Trung Quốc thực hiện ở Darfur; tuy nhiên cô ấy chưa bao giờ đề cập đến nạn diệt chủng trực tiếp mà Đảng Cộng sản Trung Quốc đã thực hiện hàng ngày một cách có hệ thống kể từ năm 1999. Tôi chưa bao giờ thấy đề cập đến nạn diệt chủng đối với Pháp Luân Công trong bất kỳ cuộc thảo luận nào về tội ác tàn bạo của Trung Quốc nào ở Darfur hay Tây Tạng.

Các phương tiện truyền thông đã phớt lờ một cách có hệ thống sự tàn bạo dã man nhất mà thế giới từng chứng kiến ​​kể từ thời nạn diệt chủng của Phát xít Đức. Trong 15 năm qua, tội ác chống lại loài người dã man nhất trong lịch sử hiện đại đã và đang diễn ra hàng ngày ở Trung Quốc và nó còn gây ra một sự như im lặng đầy phẫn nộ của giới truyền thông của chúng ta và hầu hết các chính trị gia Bắc Mỹ. Đây là nạn diệt chủng giống nạn diệt chủng Holocaust, nhưng với một cấp độ mới kinh hoàng.

Lý do thứ hai là sức hấp dẫn phổ biến vô cùng lớn của Pháp Luân Công trên khắp Trung Quốc sau khi được người sáng lập là Đại sư Lý Hồng Chí giới thiệu tới công chúng chỉ ở vùng nông thôn Trung Quốc vào năm 1992. Sự phát triển phi thường của bộ môn này một phần là do có nguồn gốc sâu xa từ Đạo giáo, Nho giáo, Phật giáo và các đặc điểm nổi bật khác của văn hóa bản xứ Trung Quốc, cùng các bài tập về thể chất và tâm linh. Những nét truyền thống đặc sắc này của văn hóa Trung Quốc đã bị Mao đàn áp từ năm 1949 cho đến khi ông ta qua đời vào năm 1976. Năm 1999, theo ước tính của chính quyền thì có đến hơn 70 triệu học viên Pháp Luân Công trên khắp Trung Quốc—nhiều hơn cả số thành viên của Đảng Cộng sản Trung Quốc.

Một lý do khác khiến Giang Trạch Dân và nhiều quan chức Đảng căm ghét là do Pháp Luân Công không có sự phân tầng và cơ cấu quản lý, họ cảm thấy không thể kiểm soát được số lượng thành viên và hoạt động của bộ môn này.

Những yếu tố này giúp giải thích tại sao Giang Trạch Dân, với tư cách là người đứng đầu đảng-nhà nước vào năm 1999 và có lẽ là cả trước đó, đã phát triển lòng căm thù phi lý đối với Pháp Luân Công.

Pháp Luân Công có phải là tà giáo?

‘Sai lầm lớn nhất’ của Giang, đó là ông ta cho rằng Pháp Luân Công là một “tà giáo”, gợi nhớ đến những thông điệp mà chính phủ Rwanda phát đi trên các phương tiện truyền thông của đảng chống lại người thiểu số Tutsi trước khi xảy ra nạn diệt chủng trên khắp đất nước đó từ tháng 4 đến tháng 6 năm 1994. Những người Bolshevik ở Nga đã đi theo con đường tương tự chống lại những người bị liệt vào danh sách kẻ thù của Đảng do chính họ quy định sau Cách mạng Cộng sản năm 1917. Đức Quốc xã của Hitler đã sử dụng cách này để chống lại nhiều cộng đồng thiểu số, đặc biệt là người Do Thái ở Đức, sau năm 1933.

Có một luồng tuyên truyền độc hại liên tục chống lại Pháp Luân Công trên các phương tiện truyền thông do đảng-nhà nước kiểm soát trên khắp Trung Quốc sau năm 1999, đến nỗi nhiều công dân Trung Quốc và các cá nhân ở nước ngoài đã ngây thơ chấp nhận những lời dối trá của đảng-nhà nước về vấn đề này và các vấn đề khác.

Ian Johnson, cựu giám đốc văn phòng Bắc Kinh của tờ Wall Street Journal, người đã đoạt giải Pulitzer nhờ đưa tin về Pháp Luân Công, đã vén một số bức màn về cuộc đàn áp Pháp Luân Công của nhà nước-đảng trong cuốn sách Cỏ Dại (Wild Grass) năm 2005 của ông:

  • Tuyên bố Pháp Luân Công là một tà giáo là một trong những “bước đi sáng suốt nhất” của chế độ vì nó đặt Pháp Luân Công vào thế phòng thủ để chứng minh sự vô tội của mình và “che đậy cuộc đàn áp của chính phủ bằng tính hợp pháp của phong trào chống tà giáo trước phương Tây”. Chính phủ nhanh chóng tiếp thu từ ngữ của phong trào chống tà giáo, tung ra các trang web và đưa ra các chuyên gia ảo, những người ngân nga rằng Đại sư Lý không khác gì Jim Jones, người đứng đầu tà giáo Đền Hội Chúng, người bị cáo buộc đã giết 912 thành viên vào năm 1978, hoặc Đạo Khoa luận giáo (Scientology), nơi các thành viên cáo buộc bị tẩy não để đưa ra số tiền khổng lồ.”
  • “Để chứng minh quan điểm của mình, chính phủ đã nghĩ ra một loạt câu chuyện rùng rợn về những người đã mổ dạ dày để tìm Pháp Luân được cho là sẽ quay bên trong nó. Một số người thì nói rằng, người thân của họ đã chết sau khi tập các bài tập Pháp Luân Công thay vì dùng thuốc…”
  • Vấn đề là rất ít trong số những lập luận này được giữ vững. Chính phủ không bao giờ cho phép các nạn nhân của Pháp Luân Công được phỏng vấn độc lập, khiến cho việc xác minh những tuyên bố của họ gần như không thể. Và ngay cả khi người ta coi tất cả các tuyên bố đó là đúng thì chúng vẫn chỉ chiếm một tỷ lệ rất nhỏ trong tổng số người theo học Pháp Luân Công…”
  • “Về cơ bản hơn, Pháp Luân Công không đáp ứng được nhiều định nghĩa chung về tà giáo: các thành viên kết hôn với người ngoài nhóm, có bạn bè bên ngoài, làm công việc bình thường, không sống tách biệt với xã hội, không tin ngày tận thế sắp xảy ra và không phải đưa một khoản tiền đáng kể nào cho tổ chức. Quan trọng nhất là việc tự tử không được chấp nhận, và bạo lực thân thể cũng không được chấp nhận…”

Với tư cách là cựu cố vấn của Crown, tôi đã nói về sự nguy hiểm của các tà giáo và một số phong trào tôn giáo mới trong một hội nghị quốc tế tại Đại học Alberta năm 2004 (ngày 11/06), nội dung của hội nghị này có sẵn trên trang web của tôi ( david-kilgour.com/ mp/cultsandnewreligions.htm ).

Trong cùng hội nghị được tổ chức tại Lister Hall, một sinh viên tại Đại học Alberta ở Edmonton và hai nhân viên của lãnh sự quán Trung Quốc ở Calgary đang phân phát các tờ rơi công kích Pháp Luân Công, điều này trái với luật ‘kích động thù hận’ của Bộ luật hình sự Canada: chống lại một phần cộng đồng tôn giáo hoặc văn hóa. Hai sĩ quan cảnh sát thành phố Edmonton dựa trên nội dung cuốn sách nhỏ đã kết luận rằng ‘các nhà ngoại giao’ đó nên bị buộc tội, nhưng Tổng chưởng lý cấp tỉnh lúc đó đã từ chối. Có những vấn đề về quyền miễn trừ ngoại giao, nhưng theo đánh giá của tôi vào thời điểm đó, lẽ ra ông ấy phải đồng ý. Để biết thêm chi tiết về vụ việc hãy xem phần 21 của bản báo cáo của chúng tôi (“Kích động thù hận”) và bản báo cáo của cảnh sát về vụ việc là phụ mục 30.

Giáo sư David Ownby của Đại học Montreal, người đã thực hiện nghiên cứu chi tiết về Pháp Luân Công và chúng tôi đã trích các nghiên cứu của ông trong báo cáo của chúng tôi, đã kết luận:

  • Các học viên Pháp Luân Công ở Bắc Mỹ là những người được giáo dục tốt và thường sống trong các gia đình kiểu mẫu. Nhiều người làm việc trong lĩnh vực máy điện toán hoặc tài chính; một số là kỹ sư.
  • Các học viên Pháp Luân Công không có nghĩa vụ tài chính đối với cộng đồng tín ngưỡng của họ; Đồng thời, họ không sống biệt lập và tuân thủ pháp luật.
  • Pháp Luân Công không phải là một tà giáo

Kết luận của Ownby phù hợp với kết luận của nhiều nhà quan sát độc lập, bao gồm cả David Matas và tôi. Trong khoảng 115 quốc gia có sự hiện diện của Pháp Luân Công, chỉ có một quốc gia là Trung Quốc (và có thể cả nước Nga của Vladimir Putin), nơi mà các học viên Pháp Luân Công dường như không được coi là những công dân tốt và thành viên gương mẫu của xã hội.

Tự do không thể bị phân biệt

Một nhà nghiên cứu về tình trạng đàn áp tôn giáo ở Trung Quốc cách đây vài năm đã cho rằng tại thời điểm đó có lẽ số lượng người theo Cơ đốc giáo tham dự các buổi lễ trên khắp Trung Quốc mỗi tuần – chủ yếu là bí mật – bằng số lượng tín đồ Cơ đốc giáo tham dự các buổi lễ một cách công khai trên khắp châu Âu. Khi ủng hộ các nguyên tắc của Tuyên bố Nhân quyền Toàn cầu của Liên Hợp Quốc cho một cộng đồng tín ngưỡng trẻ như Pháp Luân Công, nghị sĩ thiển cận nói trên cuối cùng sẽ bảo vệ quyền tự do tôn giáo nói chung ở Trung Quốc. Hiến pháp Trung Quốc quy định công dân của họ “được hưởng quyền tự do tín ngưỡng tôn giáo” (điều 36), tuy nhiên những người nằm ngoài cái gọi là “các nhà thờ yêu nước” thường bị từ chối quyền thực hành tín ngưỡng của họ.

Nhà nước độc tài Trung Quốc coi tất cả các cộng đồng tín ngưỡng là phản đảo chủ nghĩa duy vật biện chứng của Karl Marx. Ví dụ: nhập từ khóa “sự đàn áp của chính phủ Trung Quốc đối với những người theo đạo Cơ đốc” trên Google.ca và có đầy đủ 1,970,000 mục được liệt kê, nhiều mục trong số đó thật kinh khủng. Thay thế từ “Cơ đốc giáo” bằng những từ của nhóm khác và bạn sẽ nhận được:

  • người nước ngoài-14,800,000 mục
  • Hồi giáo-3,180,000
  • nhà dân chủ-43,400,000
  • phụ nữ-6,440,000
  • Pháp Luân Công-290,000
  • Người Tây Tạng- 441,000
  • Người đồng tính nam và đồng tính nữ—1,660,000
  • Người Duy Ngô Nhĩ—4,210,000
  • Các nhà báo—khoảng. 37,000,000
  • Luật sư—2,820,000
  • Nhà đầu tư—32,600,000
  • Nhà đầu tư nước ngoài—39,200,000
  • Doanh nhân—61,000,000

Hầu hết các tù nhân lương tâm Pháp Luân Công đều bị giam trong các trại lao động cưỡng bức trong điều kiện tệ hại, sản xuất nhiều loại sản phẩm để xuất khẩu, bao gồm cả vật phẩm trang trí Giáng sinh, vi phạm các quy định của Tổ chức Thương mại Thế giới (WTO).

Nhập Google với từ khóa “Tham nhũng của chính phủ Trung Quốc” quý vị sẽ có thể truy cập 36,900,000 kết quả. “Các vụ hành quyết bí mật của chính phủ Trung Quốc” là 8,460,000 kết quả. Một mục khác khiến tôi chú ý là “Chính phủ Trung Quốc từ chối” có 4,140,000 kết quả. Nhà nước độc đảng Bắc Kinh chuyên phủ nhận sai sự thật, bao gồm những vấn đề như liệu có dịch SARS năm 2003 ở Trung Quốc hay không, liệu có ai chết tại Quảng trường Thiên An Môn vào tháng 06/1989 hay không, và liệu có nạn cướp bóc/buôn bán nội tạng của Pháp Luân Công hay không.

Kết luận

Thế giới ngày nay không nên chà đạp phẩm giá của con người. Tất cả các cộng đồng tín ngưỡng và các thành viên khác của xã hội ở khắp mọi nơi nên hoàn toàn đoàn kết về các vấn đề giống như những vấn đề mà các học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc đã phải đối mặt hàng ngày trong một thời gian quá lâu. Nếu các dân tộc trong các xã hội khác trên khắp thế giới không đoàn kết về những vấn đề như vậy thì một số chế độ độc tài còn sót lại trên thế giới sẽ chỉ lặp lại những tàn phá khủng khiếp của thế kỷ trước.

Như đã nêu ở trên, có một vấn đề rõ ràng là không còn nghi ngờ gì nữa: Pháp Luân Công, một môn tập mà các học viên thích được gọi là nhóm tập luyện thiền định hơn là một tôn giáo, không phải là một tà giáo.