Chương 16:
Giang Trạch Dân: Tà ác tột cùng hủy hoại nhân tính
Chu Uyển Kỳ
Trại tử thần thu hoạch nội tạng của ĐCSTQ
Sáng ngày 09/12/2013, đại diện pháp lý và chuyên gia y tế từ sáu quốc gia, trong đó có ông David Matas luật sư nhân quyền người Canada, Tiến sĩ Torsten Trey Giám đốc điều hành của Tổ chức Các bác sĩ chống thu hoạch nội tạng cưỡng bức (DAFOH) có trụ sở tại Hoa Kỳ, ông Carlos Jimenez Iglesias luật sư nhân quyền người Tây Ban Nha, bác sĩ Adnan Sharif chuyên khoa thận tiết niệu người Anh, bác sĩ Francis Navarro phẫu thuật viên cấy ghép người Pháp, và tôi, một luật sư nhân quyền đến từ Đài Loan, đã đến Geneva để gặp một luật sư Liên Hợp Quốc và một chuyên gia về Trung Quốc đại diện cho Cao ủy Nhân quyền Liên Hợp Quốc, bà Navi Pillay. Chúng tôi đã tặng các quan chức Liên Hợp Quốc các đĩa scan bản kiến nghị của DAFOH kêu gọi chấm dứt nạn thu hoạch nội tạng cưỡng bức từ các học viên Pháp Luân Công của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), thu hút được khoảng 1.5 triệu chữ ký từ 53 quốc gia và khu vực ở năm châu lục trong vòng 5 tháng.(1) Trong số 1.5 triệu chữ ký, phần lớn—khoảng 600.000 chữ ký—là từ khu vực Á Châu. Gần 5,000 bác sĩ Đài Loan đã ký đơn thỉnh nguyện lên Cao ủy Nhân quyền Liên hợp quốc với các yêu cầu sau:
- Kêu gọi Trung Quốc chấm dứt ngay việc thu hoạch nội tạng cưỡng bức từ các học viên Pháp Luân Công bị giam giữ ở Trung Quốc.
- Bắt đầu các cuộc điều tra sâu hơn để khởi tố những thủ phạm liên quan đến tội ác chống lại loài người này.
- Kêu gọi chính phủ Trung Quốc chấm dứt ngay cuộc đàn áp tàn bạo đối với Pháp Luân Công, là nguyên nhân gốc rễ của nạn thu hoạch nội tạng cưỡng bức các học viên Pháp Luân Công.
Chúng tôi đã giải thích về vấn nạn thu hoạch nội tạng của Trung Quốc, chia sẻ với họ những cuộc điều tra và phân tích chuyên môn của chúng tôi. Chúng tôi hối thúc Liên Hợp Quốc chú ý đến 1.5 triệu lời kêu gọi của công chúng từ khắp nơi trên thế giới. Tôi cũng trực tiếp thông báo với các quan chức này rằng chúng tôi có thông tin từ các nguồn đáng tin cậy về sự tồn tại của các trại tử thần hoặc các trại tập trung bí mật, nơi các học viên Pháp Luân Công bị giam giữ và sát hại thông qua thu hoạch nội tạng cưỡng bức. Những trại tử thần như vậy có ở hầu hết các thành phố trên khắp Trung Quốc. Tôi nhắc nhở các quan chức Liên Hợp Quốc rằng trách nhiệm của họ là điều tra và xác định vị trí của các trại giam này và ngăn chặn thảm kịch vi phạm nhân quyền chưa từng có này.
Các quan chức không đặt câu hỏi về nguồn gốc của cáo buộc “trại tử thần”. Họ chăm chú buồn bã lắng nghe, ghi chép nhưng không trả lời. Đối mặt với 1.5 triệu tiếng nói và cáo buộc về sự tồn tại của các trại tử thần, sự im lặng của các quan chức thật đáng thất vọng nhưng cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Thái độ của Liên Hợp Quốc trong việc giải quyết các hành vi vi phạm nhân quyền của Đảng Cộng sản Trung Quốc trong nhiều năm qua là thái độ im lặng. Tuy nhiên, chúng tôi vẫn không từ bỏ nỗ lực đi tìm công lý. Ở phương Tây có câu: “Giữ im lặng trước cái ác là tàn nhẫn với người tốt”.
Vào tháng 03/2014 và tháng 05/2014, chúng tôi đã đến thăm các tổ chức của Liên minh Châu Âu, Nghị viện Châu Âu, Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ và Quốc hội Hoa Kỳ để vạch trần thêm về tội ác thu hoạch nội tạng cưỡng bức tàn bạo đang diễn ra ở Trung Quốc kể từ khi cuộc đàn áp Pháp Luân Công bắt đầu. Tại mỗi cuộc gặp gỡ, tôi đều giải thích dựa trên hiểu biết sâu sắc nhất của mình về sự tồn tại của các trại tử thần ở Trung Quốc và kêu gọi nhanh chóng điều tra cũng như chấm dứt tội ác chống lại loài người của ĐCSTQ. Thật không may, một lần nữa, các vị quan chức này cũng đã không hỏi nguồn gốc của những cáo buộc, cũng như không có bất kỳ hành động nào để điều tra thêm hoặc yêu cầu ĐCSTQ ngay lập tức chấm dứt tội ác thu hoạch nội tạng cưỡng bức tàn khốc này. Mặc dù cộng đồng quốc tế thực sự gặp khó khăn trong việc giải quyết vấn đề này, nhân loại cần phải can đảm đương đầu với nó và không được né tránh thảm họa nhân quyền quốc tế đang diễn ra này.
Trong nhiệm kỳ làm Báo cáo viên đặc biệt của Liên hợp quốc về tra tấn, Giáo sư Manfred Nowak đã đưa ra các cáo buộc về nạn thu hoạch nội tạng sống từ các học viên Pháp Luân Công của ĐCSTQ trong các báo cáo năm 2007 và 2008 của ông gửi Hội đồng Nhân quyền Liên Hợp Quốc. Vào ngày 08/11/2011, trong một bài phát biểu trước công chúng tại Đại học Quốc gia Đài Loan, ông đã nói rất rõ ràng rằng báo cáo điều tra về nạn thu hoạch nội tạng các học viên Pháp Luân Công của ĐCSTQ là “đáng tin cậy”.(2) Ông cho biết bằng chứng và dữ liệu cho thấy rằng nguồn nội tạng ở Trung Quốc không minh bạch, và kể từ khi bắt đầu cuộc đàn áp Pháp Luân Công, số ca cấy ghép nội tạng ở Trung Quốc đã tăng lên đáng kể. Với tư cách là Báo cáo viên đặc biệt của Liên hợp quốc về tra tấn, Giáo sư Nowak cũng đã gửi thư đặc biệt yêu cầu chính phủ Trung Quốc điều tra các cáo buộc về vấn đề thu hoạch nội tạng cưỡng bức, làm cho hệ thống cấy ghép nội tạng của nước này trở nên minh bạch và gia tăng hình phạt đối với tội phạm này. Tuy nhiên, chính phủ Trung Quốc vẫn chưa có phản hồi.(3)
Cho đến nay, ĐCSTQ vẫn không sẵn lòng đối mặt với cáo buộc thu hoạch nội tạng từ các học viên Pháp Luân Công còn sống và đã làm ngơ trước nghị quyết năm 2013 của Nghị viện Châu Âu và năm 2014 của của Ủy ban Đối ngoại Hạ viện Hoa Kỳ vốn đã được thông qua, cả hai nghị quyết đều lên án việc ĐCSTQ thu hoạch nội tạng sống từ các học viên Pháp Luân Công, yêu cầu một cuộc điều tra quốc tế và đưa thủ phạm ra trước công lý. Trong năm 2015, các bác sĩ quân đội Trung Quốc dần dần đứng ra làm chứng chống lại việc quân đội có thông đồng với cơ quan công an và tư pháp Trung Quốc trong các hành vi giết người mổ cướp nội tạng. Nhóm luật sư nhân quyền Pháp Luân Công, DAFOH, Hiệp hội chăm sóc cấy ghép nội tạng quốc tế Đài Loan TAICOT và Tổ chức thế giới điều tra cuộc đàn áp Pháp Luân Công đã thu thập bằng chứng buộc tội của các quan chức ĐCSTQ, quan chức tư pháp và nhân viên y tế, cũng như kêu gọi các tổ chức quốc tế vạch trần bí mật đen tối của chính phủ về việc thu hoạch nội tạng trong nỗ lực ngăn chặn những tội ác này.
Trong khi đó, mọi người hỏi làm thế nào ĐCSTQ có thể sử dụng các biện pháp tàn bạo như thu hoạch nội tạng sống từ các học viên Pháp Luân Công và thiết lập các trại tử thần thu hoạch nội tạng chống lại Pháp Luân Công. Nếu tìm hiểu sâu hơn về nguyên nhân sâu xa, chúng ta sẽ thấy rằng yếu tố then chốt bắt đầu từ năm 1999, đó là mục tiêu “tiêu diệt Pháp Luân Công” của lãnh đạo ĐCSTQ lúc bấy giờ là Giang Trạch Dân, vốn đã trở thành kim chỉ nam cho chiến dịch đàn áp. Tất cả đồng bọn của Giang đều được yêu cầu dùng mọi thủ đoạn để thực hiện việc tiêu diệt. “Thu hoạch nội tạng” và “trại tử thần” được hình thành một cách liều lĩnh từ “chính sách hủy diệt” nhân tính do Giang cầm đầu.
Lịch sử diệt chủng cho thấy phải là một kẻ ích kỷ tột cùng đầy tham vọng nắm quyền kiểm soát một quốc gia, kẻ đó với chứng hoang tưởng ngoan cố, mới có thể sử dụng mọi cơ chế để tiêu diệt bất kỳ chủng tộc hoặc nhóm người nào mà hắn căm thù. Ví dụ bi thảm nhất về điều này là sự tàn bạo của Hitler đối với người Do Thái, còn trong thế kỷ 21 chiến dịch hủy diệt kinh hoàng nhất là cuộc đàn áp đẫm máu của Giang Trạch Dân đối với hơn một trăm triệu học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc.
Trong những ngày đầu khi Giang bắt đầu đàn áp Pháp Luân Công và những người theo môn này – khoảng 100 triệu người theo ước tính của chính phủ – ông ta đã công khai tuyên bố rằng ông ta sẽ “tiêu diệt Pháp Luân Công trong ba tháng”(4) và ra lệnh “đấu tranh quyết liệt” chống lại Pháp Luân Công, phải “bôi nhọ thanh danh, vắt kiệt tài chính, và hủy hoại thân thể”.(5) Người dân Trung Quốc nào có liên quan đến các nguyên lý “chân, thiện, nhẫn” của Pháp Luân Công, bất kể giới tính, tuổi tác hay tầng lớp xã hội đã và vẫn tiếp tục là mục tiêu của chiến dịch tiêu diệt này. Chiến dịch này được đơn phương phát động bởi Giang. Để đạt được mục tiêu này, ông ta đã thiết lập một “cơ chế tiêu diệt” bằng cách sử dụng các bộ máy toàn-Đảng.
Theo “Công ước về ngăn ngừa và trừng phạt tội diệt chủng” được Đại hội đồng Liên hợp quốc thông qua ngày 09/12/1948 tại Nghị quyết 260A (III), tội diệt chủng ở Điều 2 được định nghĩa là “bất kỳ hành vi nào sau đây được thực hiện với mục đích tiêu diệt toàn bộ hoặc một phần, một nhóm quốc gia, sắc tộc, chủng tộc hoặc tôn giáo, bao gồm:
- Giết các thành viên trong nhóm;
- Gây tổn hại nghiêm trọng về thể xác hoặc tinh thần cho các thành viên trong nhóm;
- Cố tình gây hại cho hoàn cảnh sống của nhóm nhằm mục đích hủy diệt về thể chất toàn bộ hoặc một phần;
- Áp dụng các cách ngăn chặn việc sinh sản trong nhóm;
- Bắt trẻ em di chuyển từ nhóm này sang nhóm khác.”(6)
Tuyên bố công khai của Giang về việc tiêu diệt Pháp Luân Công và hành động “diệt chủng” trên toàn quốc sau đó đã khiến hàng chục triệu học viên Pháp Luân Công vô tội bị bắt giữ bất hợp pháp, bị tẩy não và bị tra tấn để từ bỏ đức tin, bị giết hại và thậm chí bị thu hoạch nội tạng. Từ lời nói và hành động của Giang, chúng ta không cần phải nói cũng biết rằng Giang về cơ bản đã thừa nhận và thú nhận với thế giới rằng ông ta chính là thủ phạm của tội ác diệt chủng, tội ác phản nhân loại và tội ác tra tấn trong cuộc đàn áp Pháp Luân Công.
Giang Trạch Dân không chỉ là thủ phạm của ba tội ác trầm trọng nhất theo luật hình sự quốc tế, ông ta còn vượt trên cả sự tà ác tột cùng trong việc hủy diệt nhân loại và bản tính con người.
Giang đã lên kế hoạch tiêu diệt Pháp Luân Công trong vòng ba tháng. Cách tiếp cận trước tiên của ông ta là tạo ra “lan truyền thù hận” đối với Pháp Luân Công trong dân chúng, sau đó dẫn động toàn bộ quốc gia vào con đường hận thù đối với các học viên với ý đồ truyền bá trên toàn quốc tư tưởng rằng “chiến dịch chống lại Pháp Luân Công là đang chống lại kẻ thù của nhân dân.” Trung Quốc luôn có truyền thống mạnh mẽ về kính Trời kính thần. Công chúng không xa lạ với tín ngưỡng tâm linh của Pháp Luân Đại Pháp. Trong số 100 triệu người được hưởng lợi từ môn tu luyện này, trước cuộc đàn áp, có các đảng viên và quan chức chính phủ đã công khai khen ngợi Pháp Luân Công. Hơn nữa, ĐCSTQ luôn nói rất rõ ràng rằng các học viên Pháp Luân Công không có tham vọng chính trị cũng như không quan tâm đến công việc của chế độ cộng sản. Vì vậy, cách duy nhất để Giang có thể phá hủy mọi ấn tượng tốt đẹp về Pháp Luân Công là tận dụng tối đa mọi thủ đoạn và phương cách đấu tranh mà nó đã tích lũy kể từ khi bắt đầu cai trị, đó là biên tạo những hoang ngôn lớn hơn và gây hận thù sâu sắc hơn, cũng như sử dụng bạo lực mạnh mẽ hơn để thay đổi thái độ tích cực của xã hội đối với Pháp Luân Công.
Điều đáng chú ý là, mặc dù người dân Trung Quốc đã trải qua vô số cuộc vận động chính trị của ĐCSTQ và nhận thức rất rõ về sự tàn nhẫn mà chế độ cộng sản sử dụng để loại bỏ những người bất đồng chính kiến, nhưng hầu hết mọi người đã không nhận ra rằng điều kiện tiên quyết trong kế hoạch diệt trừ Pháp Luân Công của Giang trước tiên là “kích động bản năng xấu xa của con người và vứt bỏ bản chất tốt đẹp cao quý vốn có của con người.”
Chiến thuật tàn bạo của Giang là cấm người dân Trung Quốc tập luyện và truyền bá Pháp Luân Công, không chỉ xâm phạm quyền tự do ngôn luận và biểu đạt, tự do tín ngưỡng và tự do lương tâm của các học viên Pháp Luân Công, mà còn xóa bỏ hoàn toàn việc phổ biến văn hóa truyền thống Trung Quốc và các giá trị đạo đức. Bị đầu độc bởi những lời dối trá của chế độ Cộng sản cũng như dưới sự đe dọa và xúi giục của ĐCSTQ, người dân Trung Quốc đã tham gia vào việc đàn áp những người tu luyện tốt bụng, vô tội. Có thể dễ dàng hiểu rằng nếu một người nghe theo lương tâm của mình, người đó sẽ rất khó tiến hành tra tấn và thu hoạch nội tạng sống từ những người tu luyện vô tội. Chỉ khi ĐCSTQ đảo lộn đúng sai, thiện ác và kích động bản chất xấu xa của con người, thì những tội ác tàn bạo như diệt chủng mới có thể được thực hiện và duy trì trên toàn quốc. Thành thật mà nói, để kích động lòng hận thù, hiểu lầm, phân biệt đối xử và bạo lực của người dân Trung Quốc đối với một nhóm người tu luyện, Giang không chỉ nhằm mục đích tiêu diệt Pháp Luân Công mà còn hủy hoại lương tâm và sự thiện lương quý giá nhất của người dân Trung Quốc.
Giang thiết lập một cơ chế tiêu diệt rộng khắp nằm ngoài vòng pháp luật
Với tư cách là nguyên thủ quốc gia vào năm 1999, Giang đặt ra mục tiêu tiêu diệt Pháp Luân Công trong vòng 3 tháng, ông ta đã sử dụng mọi bộ máy đảng và nhà nước để hoàn thành mục tiêu này. Nhưng việc “tiêu diệt” là không hợp pháp dù ở phương Tây hay phương Đông. Bỏ qua luật hiến pháp và các điều luật khác, ông ta thiết lập một tổ chức phi pháp để thực hiện kế hoạch diệt chủng của mình, thâm nhập từ chính quyền Trung ương xuống tất cả các khu vực pháp lý địa phương. Vào ngày 10 tháng 6 năm 1999— khoảng một tháng trước cuộc đàn áp Pháp Luân Công trên toàn quốc diễn ra—Giang đã đích thân thiết lập một cơ chế chuyên biệt dành riêng cho việc bức hại Pháp Luân Công, tương tự như Gestapo của Đức Quốc xã và Nhóm Cách mạng Văn hóa Cộng sản: “Nhóm lãnh đạo thuộc Ban Chấp hành Trung ương ĐCSTQ để giải quyết vấn đề Pháp Luân Công,” văn phòng điều hành của nó được gọi là “Phòng 610,” cái tên này ám chỉ ngày thành lập của nó. Theo báo cáo của Tổ chức Thế giới Điều tra Cuộc đàn áp Pháp Luân Công, việc thành lập và hoạt động của Nhóm Lãnh đạo và Phòng 610 của nó là thông tin mật mà ĐCSTQ không bao giờ công khai.(7)
Mặc dù Giang không thể tiêu diệt Pháp Luân Công trong thời gian hoạch định của mình, nhưng ông ta đã thành công trong việc thiết lập một cơ chế diệt chủng hoàn chỉnh với các xúc tu đã vươn tới các quận địa phương và bén rễ khắp cả nước. Không có hồ sơ công khai về thời điểm tất cả các cấp lãnh đạo từ trung ương ĐCSTQ đến tỉnh, thành phố, quận, huyện và thị trấn, được thành lập. Sau khi cuộc đàn áp bắt đầu, tất cả các Phòng 610 không có bất kỳ sự ủy quyền hợp pháp nào, bắt đầu chỉ đạo và điều phối cơ chế hành chính và tư pháp của quốc gia, bao gồm các cơ quan công an, viện kiểm sát, quản lý tư pháp, an ninh và các cơ quan khác, để điều tra, bắt giữ, truy tố và đưa ra xét xử tất cả những người tham gia các hoạt động của Pháp Luân Công. Theo số liệu thống kê chưa đầy đủ, có ít nhất một triệu nhân viên toàn thời gian và bán thời gian làm việc ở các cấp khác nhau trong vô số Phòng 610 trên khắp Trung Quốc, được hưởng nguồn tài chính dồi dào, chỉ tuân theo Đảng ủy và cấp cao nhất của Phòng 610.
Kể từ Cách mạng Văn hóa, Giang là lãnh đạo ĐCSTQ duy nhất tận dụng vị trí của mình, tối đa hóa mọi nguồn lực của chính phủ trong một nỗ lực phối hợp và có tổ chức cao—cơ cấu ngoài pháp luật—để đàn áp người dân Trung Quốc. Kể từ khi cuộc đàn áp bắt đầu vào năm 1999, bộ máy 610 của Đảng đã hoạt động cả ngày lẫn đêm, từ các quận thành thị đến các vùng nông thôn, tra tấn dã man về thể xác các học viên Pháp Luân Công, trong nỗ lực cực độ nhằm chuyển hóa tín ngưỡng tâm linh của họ.
Giang không chỉ sử dụng Đội ngũ Lãnh đạo và Phòng 610 để bức hại các học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc đại lục mà còn mở rộng hoạt động bức hại của Phòng 610 ra ngoại quốc. Dưới sự chỉ đạo của Phòng 610, các đại sứ quán và lãnh sự quán Trung Quốc trên khắp thế giới đã thu thập thông tin và ngăn cản các hoạt động của Pháp Luân Công ở nước ngoài. Năm 2005, cựu Bí thư thứ nhất của Tổng Lãnh sự quán Trung Quốc tại Sydney Australia, Trần Dụng Lâm (陈用林 Chen Yonglin), đã tiết lộ trong một cuộc phỏng vấn với Đài truyền hình ABC Australia rằng Hệ thống 610 không chỉ tồn tại mà các quan chức cấp cao của Phòng 610 Trung ương cũng đã đến Sydney để kiểm tra hiệu quả công việc của ông và yêu cầu ông tăng cường nỗ lực trong cuộc đàn áp Pháp Luân Công.(8) Cùng năm đó, Hác Phụng Quân (郝鳳軍Hao Feng Jun), cựu quan chức Phòng 610 ở Thiên Tân, người đã xin tị nạn chính trị từ chính phủ Úc, cũng tiết lộ 1 thông tin nội bộ trong một cuộc phỏng vấn trong chuyến thăm Đài Loan rằng Ủy ban Trung ương ĐCSTQ đã ban hành các tài liệu vu khống Pháp Luân Công.(9)
Giang, với lòng đố kỵ và căm ghét Pháp Luân Công, đã tạo ra bầu không khí khủng bố trong xã hội Trung Quốc với các thành viên lực lượng do chính ông ta chọn lọc và nuôi dưỡng, bao gồm cựu giám đốc Ủy ban Chính trị và Pháp luật (PLAC) – La Cán, cựu Bộ trưởng bộ Công an – Chu Vĩnh Khang, Bạc Hy Lai khét tiếng, Từ Tài Hậu, và những người khác, biến “toàn bộ xã hội Trung Quốc thành một nhà tù lớn”, coi những học viên Pháp Luân Công tốt bụng và thiện lương như kẻ thù, khiến nhiều gia đình học viên Pháp Luân Công tan nát. Vào tối ngày 08/02/2002, Dương Lệ Dung (杨丽蓉Yang Lirong), một nữ học viên Pháp Luân Công 34 tuổi ở phố Cửa Bắc( North Gate), thành phố Định Châu, huyện Bảo Định, tỉnh Hà Bắc, bị chồng bóp cổ đến chết. Người chồng là một tài xế của Cục tiêu chuẩn Đo lường, không thể chịu được áp lực từ sự quấy rối và đe dọa liên tục của cảnh sát. Vì sợ mất việc, nên anh ta đã bóp cổ vợ vào buổi sáng sau khi cảnh sát đến nhà, khiến cô chết vì ngạt thở, khiến đứa con trai mười tuổi của họ không còn mẹ. Anh ta ngay lập tức báo cáo vụ việc cho cảnh sát và cảnh sát đã có mặt tại hiện trường trong vòng vài phút. Họ nhanh chóng mổ bụng vợ anh và lấy nội tạng ra khỏi cơ thể vẫn còn ấm của cô. Một quan chức của Cục Công an Định Châu đã thốt lên: “Đó không phải là khám nghiệm tử thi! Đó là phẫu thuật trên một người sống!” [Báo cáo Minghui.org ngày 22/09/2004].
Tại Trại lao động cưỡng bức Vạn Gia ở tỉnh Hắc Long Giang, một nữ học viên đang mang thai khoảng sáu đến bảy tháng, bị đặt trên một chiếc ghế đẩu với cổ tay bị trói bằng dây thừng treo trên một thanh xà ngang cách sàn khoảng 10 feet (3m). Một đầu sợi dây được buộc vào ròng rọc trên xà, đầu còn lại cai ngục giữ trong tay. Chiếc ghế đẩu bị đá văng ra xa khiến cô bị treo lơ lửng. Nếu cai ngục buông lỏng sợi dây thì cô ấy sẽ rơi xuống. Còn nếu cai ngục kéo dây, cô lại bị treo lên. Người thai phụ đã bị tra tấn liên tục theo cách này cho đến khi cô bị sảy thai. Sự tà ác của hành vi này càng tăng thêm khi chồng cô bị buộc phải chứng kiến cảnh vợ mình bị tra tấn.(10)
Dưới sự cuồng vọng của Giang Trạch Dân nhằm tiêu diệt Pháp Luân Công cả về thể xác lẫn tinh thần, nạn nhân không chỉ là các học viên Pháp Luân Công mà còn bao gồm cả gia đình và bạn bè của họ. Các luật sư đứng ra bảo vệ các học viên Pháp Luân Công cũng bị bức hại và tra tấn. Những luật sư này bao gồm Cao Trí Thịnh, người được biết đến rộng rãi là “lương tri của Trung Quốc”, Đường Cát Điền (唐吉田 Tang Jitian), Vương Vĩnh Hàng (王永航 Wang Yonghang) và các luật sư khác. Ngoài ra, có rất nhiều người dân bị dính líu đến cuộc đàn áp vì đã chính thức ký đơn thỉnh nguyện bằng dấu vân tay mực đỏ để yêu cầu tòa án trả tự do cho các học viên Pháp Luân Công vô tội ở khu vực của họ. Một ước tính thận trọng chỉ ra rằng, ngoài 100 triệu học viên Pháp Luân Công đang phải chịu đựng cuộc đàn áp của Giang Trạch Dân kể từ năm 1999, còn có những người Trung Quốc đang phải chịu đựng đau khổ về thể chất và tinh thần do cuộc đàn áp này với con số còn gấp nhiều lần.
Tệ hơn nữa, các quan chức của ĐCSTQ bị cuốn vào cuộc đàn áp vì sợ rằng họ sẽ bị đưa ra công lý sau khi Giang từ chức, đang cố gắng hết sức để lôi kéo thêm nhiều người tham gia, thành lập các liên minh đồng lõa để tất cả đều vấy máu trên tay, và dưới sự che phủ của sự làm ngơ sẽ không ai phải chịu trách nhiệm và cuộc đàn áp có thể tiếp tục không suy giảm. Bản thân Giang, sau khi từ bỏ quyền lực—do sợ phải chịu trách nhiệm về những hành động xấu xa của mình, đã dùng những biện pháp cực đoan để chắc chắn rằng đội ngũ ban đầu của ông ta trong quân đội và Bộ Chính trị, bao gồm cả Chu Vĩnh Khang, Bí thư Thường vụ Bộ Chính trị Trung ương, cũng như Ủy ban chính trị và Pháp luật chỉ huy toàn bộ lực lượng an ninh công cộng và các cơ quan khác trong các bộ máy chủ chốt ở Trung ương của ĐCSTQ, sẽ tiếp tục duy trì cuộc đàn áp tàn bạo đối với Pháp Luân Công.
Cuộc bức hại Pháp Luân Công của Giang thực sự có thể gọi là “thảm họa nhân quyền lớn nhất thế kỷ 21”
1. Phạm vi bức hại: Ngoài Trung Quốc đại lục, cuộc bức hại còn mở rộng sang Đài Loan, Hồng Kông và các quốc gia và khu vực khác có các học viên Pháp Luân Công và Lãnh sự quán của ĐCSTQ.
2. Cơ chế và cách thức đàn áp: Cơ chế này bao gồm việc sử dụng toàn diện mọi hệ thống ngoại giao, quân sự, an ninh quốc gia, giáo dục, tuyên truyền, hành chính, tư pháp và tài chính. Các thủ đoạn bao gồm tẩy não, đánh đập bạo lực kéo dài, sốc điện bằng dùi cui, hiếp dâm tập thể và tấn công tình dục, sử dụng thuốc hướng thần, cưỡng bức lao động, cấm ngủ, vu khống, buộc các học viên từ bỏ niềm tin và nhận tội, ép buộc các học viên khác từ bỏ, xét xử giả tạo, phủ nhận công lý, bức thực tàn ác, v.v.
Nổi tiếng nhất là Trại lao động Mã Tam Gia, nơi các học viên Pháp Luân Công phải chịu tới 20 kiểu tra tấn khác nhau.(11) Doãn Lệ Bình (尹麗萍 Yin Liping), một nữ học viên Pháp Luân Công ở thành phố Thiết Lĩnh, tỉnh Liêu Ninh, bị đưa đến Trại lao động Mã Tam Gia ba lần với tổng cộng 18 tháng. Vào ngày 19 tháng 4 năm 2001, cô và tám nữ học viên Pháp Luân Công khác bị đưa vào phòng giam nam tại Trại lao động nam Trương Sĩ ở tỉnh Liêu Ninh. Một số bị tra tấn đến chết, một số bị rối loạn tâm thần khi bị giam giữ, và những người khác chọn cách im lặng trước áp lực lớn. Một người dân Bắc Kinh tên là Lưu Hoa (劉華 Liu Hua) bị đưa đến Trại lao động Mã Tam Gia vì đã khiếu nại lên chính phủ. Bà Lưu nhớ lại: “Bạn tù tên là Tân Thục Hoa (新淑華 Xin Shuhua) của tôi, đến từ thành phố Bản Khê, tỉnh Liêu Ninh, nói với tôi rằng cô ấy là một trong 18 nữ học viên Pháp Luân Công bị nhốt trong một phòng giam nam, nơi họ đều bị hãm hiếp tập thể nhiều lần.”(12)
Ở quốc tế, ĐCSTQ sử dụng các đại sứ quán và lãnh sự quán của mình không chỉ để thu thập thông tin cá nhân của các học viên Pháp Luân Công cùng người thân và bạn bè của họ, mà còn âm mưu với các phương tiện truyền thông thân ĐCSTQ để vu khống Pháp Luân Công ở nước ngoài, trả tiền cho bọn côn đồ để tấn công Pháp Luân Công và phá hoại các hoạt động phản bức hại của Pháp Luân Công. Đặc biệt ở Hoa Kỳ, Canada, Nam Mỹ, Úc, Đài Loan và Hồng Kông, những kẻ côn đồ ủng hộ ĐCSTQ quấy rối và hành hung các học viên Pháp Luân Công đang giảng chân tướng và vạch trần sự tàn bạo của cuộc bức hại cho người Trung Quốc và các khách du lịch tại các điểm du lịch lớn. Chiến thuật của họ bao gồm kích động hận thù, bạo lực và phá hoại tài sản.
Trong tất cả các hình thức đàn áp của ĐCSTQ, hình thức tà ác nhất là thu hoạch nội tạng cưỡng bức từ các học viên Pháp Luân Công. Vào năm 2006 tại Washington, DC, một y tá có bí danh là Annie, có chồng cũ là bác sĩ phẫu thuật thần kinh tại Bệnh viện Huyết khối tỉnh Liêu Ninh và một phóng viên Trung Quốc với bí danh là Peter đã chia sẻ hiểu biết của họ về tội ác của ĐCSTQ. Sau báo cáo của họ, luật sư nhân quyền người Canada, ông David Matas, và cựu Nghị sĩ Canada phụ trách khu vực Châu Á Thái Bình Dương, ông David Kilgour, đã tiến hành một cuộc điều tra độc lập các cáo buộc về hoạt động thu hoạch nội tạng của Trung Quốc. Với 52 bằng chứng, họ xác nhận các cáo buộc thu hoạch nội tạng sống là đúng sự thật và gọi tội ác của ĐCSTQ là “tội ác chưa từng có trên hành tinh này.”(13)
3. Số nạn nhân bị bức hại: Giang bắt đầu đàn áp Pháp Luân Công vào ngày 20/07/1999, tước đoạt các quyền cơ bản của 100 triệu học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc, như quyền tự do ngôn luận, tín ngưỡng và hội họp. Trong 16 năm qua, thật khó để ước tính có bao nhiêu học viên Pháp Luân Công đã bị tra tấn, sát hại hoặc giết hại để lấy nội tạng. Vô số học viên Pháp Luân Công ở nước ngoài đã bị côn đồ tấn công. Ngoài ra, vô số người thân trong gia đình của các học viên Pháp Luân Công cũng đã phải chịu đựng cuộc bức hại.
4. Chi phí cho cuộc đàn áp: Theo lời mời của các thành viên Nghị viện Canada, Tổ chức Thế giới Điều tra Cuộc đàn áp Pháp Luân Công đã trình bày Trong cuộc họp báo năm 2003 tại Quốc hội Canada rằng “Chế độ Giang Trạch Dân dùng nguồn tài chính quốc gia khổng lồ để đàn áp Pháp Luân Công” một danh sách các phát hiện, trong đó có khoản đầu tư 4.2 tỷ nhân dân tệ để xây dựng các trung tâm tẩy não vào tháng 12/2001. Vào ngày 04/07/2001, ABC đưa tin rằng gần một nửa số người bị giam trong các trại lao động là các học viên Pháp Luân Công.
Để giam giữ số lượng tù nhân Pháp Luân Công ngày càng tăng, nhiều tỉnh, thành phố đã chi số tiền lớn để xây dựng hoặc mở rộng các trại lao động. Tổng vốn đầu tư của dự án di dời trại lao động tỉnh Sơn Tây lên tới 19.37 triệu nhân dân tệ. Để kích động và khuyến khích thêm nhiều thủ phạm tham gia cuộc đàn áp Pháp Luân Công, Giám đốc Tô (苏境 Su Jing) và Phó Giám đốc Thiệu (邵力Shao Li) của Trại lao động Mã Tam Gia lần lượt được thưởng 50 nghìn và 30 nghìn nhân dân tệ. Ở nhiều khu vực, phần thưởng cho việc bắt được một học viên Pháp Luân Công đã lên tới vài nghìn nhân dân tệ, thậm chí hơn 10 nghìn nhân dân tệ.
Năm 2001, thông tin nội bộ từ Bộ Công an của ĐCSTQ tiết lộ rằng chi phí để bắt giữ các học viên Pháp Luân Công chỉ riêng ở Quảng trường Thiên An Môn là từ 1.7 triệu đến 2.5 triệu nhân dân tệ mỗi ngày, hoặc từ 620 triệu đến 910 triệu nhân dân tệ mỗi năm. Từ các thành phố đến các vùng nông thôn xa xôi, lực lượng cảnh sát địa phương, các cục an ninh và các quan chức Phòng 610 truy lùng các học viên Pháp Luân Công ở khắp mọi nơi. Các báo cáo ước tính rằng Giang đã thuê ít nhất vài triệu người để làm công việc bẩn thỉu của mình. Tổng tiền lương, tiền thưởng, tiền làm thêm giờ và trợ cấp cho việc bức hại những người vô tội lên tới hàng trăm tỷ nhân dân tệ mỗi năm.
Tháng 03/2003 Thông tấn xã Trung ương Đài Loan đưa ra báo cáo rằng ngày 27/02/2001 Giang Trạch Dân đã chiếm đoạt 4 tỷ nhân dân tệ để lắp đặt camera giám sát nhằm theo dõi các học viên Pháp Luân Công. Một số lượng lớn tài liệu tuyên truyền vu khống đã được xuất bản dưới nhiều hình thức khác nhau như sách, sách nhỏ, VCD và áp phích. Có ít nhất 2 bộ phim và một bộ phim truyền hình dài 20 tập được thực hiện để bôi nhọ Pháp Luân Công. Một phần tư nguồn lực kinh tế của Trung Quốc được sử dụng để đàn áp Pháp Luân Công và đó là một trong những lý do khiến cuộc đàn áp có thể được tiếp diễn.
Nguồn vốn bị biển thủ từ các khoản đầu tư, đồng tiền mồ hôi của người dân, cùng với các khoản bắt phạt phi pháp nặng nề đối với các học viên Pháp Luân Công, gia đình và đơn vị công tác của họ. Những khoản tiền khổng lồ được chi cho an ninh công cộng, an ninh quốc gia, Phòng 610 và các vấn đề đối ngoại nhằm mục đích đàn áp. (14)
5. Liên tục đàn áp: Bắt đầu từ ngày 20/07/1999, ngày Giang Trạch Dân chính thức tuyên bố đàn áp Pháp Luân Công, cho đến nay chưa hề dừng lại ngày nào.
Bất chấp sự tàn khốc chưa từng có của thảm họa nhân quyền này, ý định “loại bỏ Pháp Luân Công” của Giang đã thất bại ngay từ đầu. Mặc dù các chiến thuật đàn áp của ĐCSTQ nhằm “tiêu diệt”, “đấu tranh” và “đánh mạnh” đã có hiệu quả trong quá khứ, nhưng đối các học viên Pháp Luân Đại Pháp, với sự tuân thủ vững chắc theo các nguyên lý “Chân, Thiện, Nhẫn” của mình, thì bất kể sự tấn công về thể xác hoặc tình dục, hay bất kể việc sốc điện hoặc một hình thức tra tấn khắc nghiệt nào đều không thể tước đi niềm tin tâm linh của họ. Có vô số trường hợp các học viên Pháp Luân Công đã bị ĐCSTQ ép buộc viết “lời nhận tội” và “lời cam kết” đã quay lại với niềm tin của mình. (15)
Vụ kiện nhân quyền quốc tế lớn nhất thế kỷ 21
Sự hợp tác của Giang và ĐCSTQ trong cuộc đàn áp Pháp Luân Công đã dẫn đến việc phủ nhận công lý đối với các học viên Pháp Luân Công và cuộc đàn áp các luật sư bào chữa cho Pháp Luân Công ở Trung Quốc. Vào ngày 25/08/2000, năm thứ hai của cuộc đàn áp, hai học viên Pháp Luân Công đã đệ đơn khiếu nại hình sự lên Viện Kiểm sát Nhân dân Tối cao Trung Quốc và Tòa án Nhân dân Tối cao Trung Quốc phản đối Giang Trạch Dân, Tăng Khánh Hồng (Bí thư Ban Bí thư Trung ương ĐCSTQ), và La Cán (Bí thư Ủy ban Chính trị và Pháp luật) vì tội đàn áp Pháp Luân Công. Họ đã bị cảnh sát bí mật bắt giữ ngay lập tức. [Sau đó] là một người chết, người còn lại bị thương.(16)
Sau nhiều lần thất bại trong việc kêu gọi Giang chấm dứt cuộc bức hại, các học viên Pháp Luân Công ở nước ngoài đã đệ đơn khiếu nại hình sự, tiến hành tư tố và khởi kiện dân sự phản đối Giang và đồng bọn ở 30 quốc gia trên toàn thế giới kể từ năm 2002. Nhóm Luật sư Nhân quyền Pháp Luân Công đề cập đến những vụ kiện chống lại Giang và những thủ phạm khác được gọi là “Vụ kiện toàn cầu chống lại Giang”. Các học viên Pháp Luân Công đã nộp đơn khiếu nại hình sự và kiện dân sự chống lại Giang và các thủ phạm khác tại tòa án quốc gia ở nước ngoài vì tội diệt chủng, tra tấn và tội ác chống lại loài người, tội ác nghiêm trọng nhất theo luật hình sự quốc tế. Trong các thủ tục pháp lý đó, các học viên Pháp Luân Công đã yêu cầu tòa án thực thi quyền tài phán chung và ban hành lệnh bắt giữ bị cáo Giang và các thủ phạm khác. “Vụ kiện toàn cầu chống lại Giang” là—một cách làm xuất sắc và trực diện nhất—để làm sáng tỏ sự thật về cuộc đàn áp và tìm kiếm công lý ở các nước dân chủ, sau khi những nỗ lực của các học viên Pháp Luân Công đã thất bại trước hệ thống tư pháp Trung Quốc và Tòa án Hình sự Quốc tế.
Nếu xét đến số lượng tòa án quốc gia mà các học viên Pháp Luân Công đã nộp đơn khiếu nại hình sự và kiện dân sự, hàng ngũ lãnh đạo ĐCSTQ và các quan chức cấp cao bị kiện, cũng như quy mô xuyên quốc gia của các luật sư nhân quyền, thì “Vụ kiện toàn cầu chống lại Giang” có thể được gọi là “vụ kiện nhân quyền quốc tế lớn nhất thế kỷ 21.” Đó là điều chưa từng có. Trong “Vụ kiện toàn cầu chống lại Giang”, Giang Trạch Dân, La Cán, Lưu Kinh, Chu Vĩnh Khang, Tăng Khánh Hồng và Bạc Hy Lai được coi là những quan chức Đảng khét tiếng nhất có liên quan nhất đến cuộc đàn áp Pháp Luân Công. Các học viên Pháp Luân Công ở Hồng Kông và Đài Loan bị bức hại ở Trung Quốc đại lục cũng đã tư tố và khởi kiện dân sự tại các tòa án ở Đài Loan và Hồng Kông chống lại Giang, Lý Lam Thanh và La Cán về tội diệt chủng và tra tấn.
Vào tháng 11/2009, Tòa án Quốc gia Tây Ban Nha đã truy tố Giang, La Cán, Bạc Hy Lai, Giả Khánh Lâm và Ngô Quan Chính vì đàn áp Pháp Luân Công với tội diệt chủng và tra tấn. Tháng 12, tòa án liên bang Argentina ban hành lệnh truy nã quốc tế bắt giữ Giang và La Cán vì tội đàn áp Pháp Luân Công và tội ác chống lại loài người. Vào thời điểm đó, các phương tiện truyền thông Hồng Kông và Đài Loan, The Washington Post, The New York Times, Đài Tiếng nói Hoa Kỳ và các phương tiện truyền thông quốc tế khác đều đưa tin về vụ việc. Một phát ngôn viên của Bộ Ngoại giao Trung Quốc đã đưa ra lời đe dọa, cho rằng lệnh bắt giữ ảnh hưởng đến quan hệ giữa Trung Quốc và Argentina,(17) Giang trở thành cựu lãnh đạo một đất nước đầu tiên và người đứng đầu đảng ĐCSTQ bị tòa án nước ngoài ban hành lệnh bắt giữ.
Theo số liệu thống kê chưa đầy đủ của Nhóm Luật sư Nhân quyền Pháp Luân Công,(18) thì tình hình chung của “Vụ kiện toàn cầu chống lại Giang” được tóm tắt ở dưới đây:
- Các quốc gia hoặc vùng lãnh thổ nơi các học viên Pháp Luân Công nộp đơn khiếu nại hình sự, tư tố hoặc khởi kiện dân sự chống lại cựu lãnh đạo Trung Quốc Giang Trạch Dân về tội diệt chủng, tội ác chống lại loài người và tra tấn:
- Âu châu: Bỉ, Tây Ban Nha, Đức, Hy Lạp, Hà Lan, Thụy Điển
- Mỹ châu: Hoa Kỳ, Canada, Bolivia, Chile, Argentina, Peru
- Á châu: Đài Loan, Hồng Kông, Nhật Bản, Hàn Quốc
- Úc châu: Úc, New Zealand
- Các quốc gia và vùng lãnh thổ nơi các học viên Pháp Luân Công đã nộp đơn khiếu nại hình sự hoặc khởi kiện dân sự chống lại các quan chức của ĐCSTQ về tội diệt chủng, tội ác chống lại loài người và tra tấn:
- Âu châu: Pháp, Đức, Bỉ, Hà Lan, Thụy Điển, Phần Lan, Armenia, Moldova, Iceland, Tây Ban Nha, Thụy Điển, Ireland, Đan Mạch, Cypress, Nga, Áo, Thụy Sĩ
- Mỹ châu: Hoa Kỳ, Canada, Bolivia, Chile, Argentina, Peru
- Á châu: Đài Loan, Hồng Kông, Nhật Bản, Hàn Quốc
- Úc châu: Úc, New Zealand
- Phi châu: Tanzania
- Các quan chức đương nhiệm hoặc cựu quan chức của ĐCSTQ ở các quốc gia hoặc vùng lãnh thổ nói trên mà các học viên Pháp Luân Công đã nộp đơn khiếu nại hình sự hoặc kiện dân sự:
- La Cán (Bí Thư Ủy ban Chính trị và Pháp luật)
- Chu Vĩnh Khang (Bộ trưởng Bộ Công an, Bí thư Ủy ban Chính trị và Pháp luật)
- Tăng Khánh Hồng (Phó Chủ tịch)
- Bạc Hy Lai (Bộ trưởng Thương mại)
- Lý Lam Thanh (Phó Thủ tướng Hội đồng Nhà nước)
- Lưu Kinh (刘京 Liu Jing) (Thứ trưởng Bộ Công an)
- Triệu Chí Phi (赵志飞 Zhao Zhifei) (Trưởng phòng Công an tỉnh Hồ Bắc)
- Lưu Kỳ (刘淇 Liu Qi) (Thị trưởng Bắc Kinh)
- Lý Trường Xuân (李长春 Li ChangChun) (Ủy viên Thường vụ Bộ Chính trị ĐCSTQ)
- Hạ Đức Nhân (夏德仁 Xia Deren) (Phó Bí thư Tỉnh ủy Liêu Ninh)
- Ngô Quan Chính (吴官正 Wu Guanzheng) (Bí thư Tỉnh ủy Sơn Đông)
- Vương Ma Lâm (Trưởng Phòng 610 Trung ương)
- Vương Húc Đông (王旭东 Wang Xudong) (Bộ trưởng Bộ Công nghiệp Thông tin Trung Quốc, Bí thư Tỉnh ủy Hà Bắc)
- Triệu Trí Chân (赵致真 Zhao Zhizhen) (Trưởng Cục Phát thanh và Truyền hình Thành phố Vũ Hán)
- Trần Chí Lập (陈至立 Chen Zhili) (Bộ trưởng Bộ Giáo dục)
- Giả Khánh Lâm (贾庆林 Jia Qinglin) (Bí thư Thành ủy Bắc Kinh, Chủ tịch Ủy ban Hiệp thương Chính trị Nhân dân Trung Quốc)
- Tô Vinh (苏荣 Su Rong) (Bí thư Tỉnh ủy Cam Túc)
- Từ Quang Xuân (徐光春 Xu Guangchun) (Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Hà Nam)
- Hoàng Hoá Hoá (黄华华 Huang Huahua (Tỉnh trưởng tỉnh Quảng Đông)
- Vương Tam Vận (王三运 Wang Sanyun) (Tỉnh trưởng tỉnh An Huy)
- Cát Lâm (吉林 Ji Lin) (Phó thị trưởng thành phố Bắc Kinh)
- Triệu Chính Vĩnh (赵正永 Zhao Zhengyong) (Quyền Tỉnh trưởng tỉnh Thiểm Tây)
- Trần Chính Cao (陈政高 Chen Zhenggao) (Tỉnh trưởng tỉnh Liêu Ninh)
- Vương Tác An (王作安 Wang Zuoan) (Trưởng Văn phòng Tôn giáo Nhà nước)
- Diệp Tiểu Văn (叶小文 Ye Xiaowen) (Trưởng phòng Tôn giáo Nhà nước)
- Dương Tùng (杨松 Yang Song) (Phó Bí thư Tỉnh ủy Hồ Bắc, Trưởng Phòng 610 địa phương)
- Hoàng Cúc (黄菊 Huang Ju) (Phó Thủ tướng Hội đồng Nhà nước)
- Quách Truyện Kiệt (郭传杰 Guo Chuanjie) (Phó thư ký Viện Hàn lâm Khoa học Trung Quốc, Phó Trưởng phòng Phòng 610)
- Lý Nguyên Vệ (李元卫 Li Yuanwei (Trưởng phòng quản lý nhà tù Lăng Nguyên tỉnh Liêu Ninh, trưởng Phòng 610 địa phương)
- Giả Xuân Vượng (贾春旺 Jia Chunwang) (Cựu Bộ trưởng Công an)
- Lâm Diêm Trì (林盐池 Lin Yanchi) (Phó Bí thư Tỉnh ủy Cát Lâm, Trưởng Phòng Phòng 610)
- Tôn Gia Chính (孙家正 Sun Jiazheng) (Phó Chủ tịch Ủy ban Hiệp thương Chính trị Nhân dân Trung Quốc, Cựu Bộ trưởng Bộ Văn hóa)
- Vương Du Sinh (王渝生 Wang Yusheng) (Phó Chủ tịch Hiệp hội Chống Giáo phái Trung Quốc)
- Vương Thái Hoa (王太华Wang Taihua)(Bí thư Tỉnh ủy An Huy)
- Trương Đức Giang (张德江 Zhang Dejiang) (Bí thư Tỉnh ủy Quảng Đông)
- Trần Thiệu Cơ (陈绍基 Chen Shaoji) (Bí thư Ủy ban Chính trị và Pháp luật tỉnh Quảng Đông)
- Di Hồng Huy (施红辉 Shi Honghui) (Trưởng phòng cải tạo tỉnh Quảng Đông thông qua Bí thư Lao động và Bí thư Đảng ủy)
- Quách Kim Long (郭金龙 Guo Jinlong) (Thị trưởng thành phố Bắc Kinh)
- Cường Vệ (强卫 Qiang Wei) (Bí thư Tỉnh ủy Giang Tây)
- Các đại sứ quán Trung Quốc và các tổ chức Cộng sản ở nước ngoài mà các học viên Pháp Luân Công đã đệ đơn khiếu nại hình sự và các vụ kiện dân sự về tội đe dọa và hành hung, hủy hoại tài sản, quấy rối, vu khống và bôi nhọ tại: Hoa Kỳ, Indonesia, Canada, Đức, Hàn Quốc, Nga, Malaysia, Nhật Bản, và Philippin. Ngoài ra, Phan Tân Xuân (潘新春 Pan Xinchun), Phó Tổng Cố vấn Đại sứ quán Trung Quốc tại Canada; Lý Tân (李滨 Li Bin), Đại sứ quán Trung Quốc tại Hàn Quốc; Trương Hân (张欣 Zhang Xin), Tham tán Đại sứ quán Trung Quốc tại Hàn Quốc và năm cố vấn khác; còn có Tôn Hướng Dương (孙向阳 Sun Xiangyang), Cán bộ Thông tin Đại sứ quán Trung Quốc tại Malaysia; và những người khác đã bị buộc tội.
- Các học viên Pháp Luân Công cũng đã nộp đơn khiếu nại pháp lý lên Tòa án Hình sự Quốc tế, Ủy ban Chống Tra tấn của Liên Hợp Quốc, Ủy ban Nhân quyền Liên Hợp Quốc (trước đây là Hội đồng Nhân quyền Liên Hợp Quốc), Tòa án Nhân quyền Châu Âu chống lại Giang, Tăng Khánh Hồng và Văn phòng 610 vì cuộc đàn áp Pháp Luân Công của họ.
Kết luận: “Phiên tòa ở Bắc Kinh” là một yêu cầu lịch sử
Những thủ phạm độc ác gây ra tội ác ghê tởm phải đối mặt với sự soi xét của lịch sử và phải bị xét xử tại tòa án. Toàn nhân loại bất kể chủng tộc hay tín ngưỡng nào, đều khao khát công lý và tin rằng thiện ác hữu báo. Trí tuệ có được và bài học là được rút ra từ kinh nghiệm trong quá khứ. Những gì có thể hiểu được từ lịch sử có thể đóng vai trò là công cụ quan trọng nhất trong việc tìm kiếm hòa bình và thịnh vượng cho nhân loại.
Sau Thế chiến thứ hai, “Phiên tòa Nuremberg” đã thúc đẩy xã hội loài người phát triển các cơ chế trừng phạt những tội ác ghê tởm trên quốc tế, tác động đáng kể đến sự tiến bộ của luật nhân quyền quốc tế. Sau Phiên tòa, Công ước Nhân quyền Quốc tế đã được phát triển để ngăn chặn và trừng phạt các tội ác diệt chủng, tội ác chống lại loài người, tra tấn và các quy tắc quốc tế khác nhằm buộc các cá nhân phải chịu trách nhiệm. Sau đó tòa án Hình sự Quốc tế đã được ra đời. Sự phát triển của tất cả các cơ chế công lý quốc tế này chứng tỏ rằng loài người không thể dung thứ cho những hành động tàn bạo. Khuyến thiện và trừng phạt cái ác sẽ luôn là tiêu chuẩn của lịch sử loài người.
Giang và vô số quan chức các cấp trong chính phủ Trung Quốc đã đóng vai trò trong việc lên kế hoạch và thực hiện cuộc đàn áp tàn khốc Pháp Luân Công. Không có cách nào tốt hơn để khép lại trang lịch sử bi thảm này là đưa những kẻ Cộng sản hung ác chịu trách nhiệm đàn áp Pháp Luân Công ra xét xử.
Giang Trạch Dân và đồng bọn của hắn phải bị đưa ra trước công lý ở Trung Quốc, để người dân Trung Quốc trong mọi thế hệ mai sau sẽ mãi mãi ghi nhớ những bài học lịch sử này, để những tội ác tà ác vô nhân tính như vậy sẽ không bao giờ xảy ra nữa. Cuộc bức hại Pháp Luân Công là một bài kiểm tra lương tri con người. Sau nhiều thập kỷ tra tấn, đàn áp tàn bạo và giết người hàng loạt, sự tan rã của ĐCSTQ là điều không thể tránh khỏi. Một “Phiên tòa ở Bắc Kinh” là một yêu cầu thiết yếu và bắt buộc!
_____
[1] Theresa Chu: Calling on the UN to investigate the CCP’s “live organ harvesting concentration camps.” http://www.epochtimes.com/b5/14/7/23/ n4207441.htm
[2] Former UN High Commissioner: Allegations of CCP’s organ harvesting is credible. http://big5.minghui.org/mh/articles/2011/11/11/%E5%89%8D%E%81%AF%E5%90%88%E5%9C%8B%E5%B0%88%E5%93%A1%E5%B0%8D%E4%B8%AD%E5%85%B1%E6%B4%BB%E6%91%98%E5%99%A8%E5%AE%98%E6%8C%87%E6%8E%A7%E5%8F%AF%E4%BF%A1%EF%B- C%88%E5%9C%96%EF%BC%89%-249086.htm
CCP live organ harvesting of Falun Gong practitioners report (5). http://big5.minghui.org/mh/articles/2012/11/7/%E4%B8%AD% E5%85%B1%E6%B4%BB%E9%AB%94%E6%91%98%E5%8F%96%E6%B3%95%E8%BC%AA%E5%8A%9F%E5%AD%B8%E5%93%A1%E5%99%A8%E5%AE%98%E5%A0%B1%E5%91%8A%EF%BC%88%E4%BA%94%EF%BC%89-265162.html
[3] CCP live organ harvesting of Falun Gong practitioners report (1) http://www.xinsheng.net/xs/articles/big5/2012/11/19/49074p.html
[4] Jiang Zemin’s distorted sense of envy toward Falun Gong’s founder, Master Li Hongzhi.
http://www.epochweekly.com/b5/394/14023p5.htm
Photos of CCP’s war on Falun Gong from failed eradication attempts to protracted struggles to final war in recent years. http://tw.aboluowang.com/2014/0813/429444.html#sthash.xO2JE2IQ.dpbs
[5] Infighting exacerbated due to blood debt. http://www.epochweekly.com/b5/257/10244.htm
[6] Detailed content of UN Convention. http://www.un.org/chinese/hr/issue/docs/85.PDF
[7] World Organization to Investigate the Persecution of Falun Gong (WOIP- FG) Report (IX): Report on the “610 Office” – Central. http://www.epochtimes.com/b5/4/10/26/n700451.htm
“History Today”; Gestapo-style CCP’s 610 Office name change http://www.epochtimes.com/b5/14/10/14/n4271937.htm
[8] Chen Yonglin: Central 610 officials went to the Consulate to inspect job performance. http://www.epochtimes.com/b5/5/6/21/n960607.html
[9] Taiwan’s Central Broadcasting Radio Station interviewed Hao Feng jun. http://www.epochtimes.com/b5/5/12/27/n1168126.htm
Former 610 Official Hao Feng jun testified that the CCP persecutes Falun Gong with false accusations. http://big5.minghui.org/mh/articles/2005/6/12/103923.htm
[10] Nine Commentaries on the Communist Party Commentary Five: On the Collusion of Jiang Zemin and the Chinese Communist Party to Perse- cute Falun Gong. http://www.epochtimes.com/b5/4/11/27/n730058.htm
[11] Partial list of extreme tortures conducted at the Masanjia Forced Labor Camp. http://huiyuan.minghui.org/big5/html/articles/2006/3/6302.html
[12] Du Bin’s new book published in Hong Kong exposes again sexual torture at Masanjia.http://www.epochtimes.com/b5/14/7/23/n4207573.htm
[13] For details please refer to and Bloody Harvest published by the Broad Press.http://www.books.com.tw/products/0010508143
[14] Central News Agency (CAN): The CCP government spent large amount of national financial resources to persecute Falun Gong. http://big5.minghui.org/mh/articles/2003/3/23/46962.html. http://www.zhuichaguoji.org/sites/default/files/record/2004/05/132-jiang_ze_min_ji_tuan_2.pdf
[15] Minghui.org website’s collection of solemn declarations to resume Falun Gong practice by practitioners who had been coerced to renounce Falun Dafa or to write repentance statements.http://big5.minghui.org/mh/fenlei/85/
[16] Multimillionaire brings lawsuit against the leading culprit of Falun Gong persecution.http://weekend.minghui.org/big5/343/343_05.HTM
[17] Accountability liquidation about to commence, Jiang Zemin becomes the first General Secretary to receive arrest warrants issued by foreign countries.
http://www.epochtimes.com/b5/14/2/11/n4080335.htm
[18] “Falun Gong Human Rights Attorney Group” is made up of overseas Falun Gong lawyer practitioners and other qualified lawyers who have been appointed by Falun Gong practitioners worldwide to bring lawsuits against Jiang Zemin, the leading culprit of the Falun Gong persecution. The list in the “global lawsuit against Jiang” mentioned herein is aggregated from information provided by members of this global group of lawyers.