Chương 14:
Đảng Cộng sản Trung Quốc cưỡng bức thu hoạch nội tạng sống để cấy ghép
Huang Shiwei (Hoàng Sĩ Duy)
1. Báo cáo trường hợp
Vào tháng 09/2003, một bệnh nhân nam 35 tuổi đang được chạy thận nhân tạo đã đến Trung Quốc để ghép thận. Anh ấy đã hoàn thành việc đánh giá tương hợp mô ghép và các xét nghiệm khác trước phẫu thuật ở Đài Loan và được thông báo rằng đã có một quả thận có HLA 3 phù hợp. Anh ấy đã đi đến Bệnh viện Nhân dân Số 1 liên kết với Đại học Giao thông Thượng Hải ở Trung Quốc. Tuy nhiên, khi thử phản ứng chéo lần cuối thì người ta lại phát hiện kết quả dương tính và quả thận đó không phù hợp để ghép. Để tránh thải ghép khẩn cấp (xảy ra vài phút sau khi cấy ghép và có thể dẫn đến suy tạng trong vòng vài giờ), anh ấy được yêu cầu đợi một quả thận mới. Trong hai tuần tiếp theo, ba quả thận phù hợp đã được tìm thấy và đưa đến bệnh viện kèm theo một ống nghiệm để làm phản ứng chéo, nhưng tất cả lại đều cho kết quả dương tính. Ba quả thận đã bị bỏ đi. Khi đó, bệnh nhân phải quay lại Đài Loan vì anh ấy chỉ nghỉ ốm được 3 tuần.
Vào tháng 03/2004, bệnh nhân này có một kỳ nghỉ dài và anh ta đã quyết định quay lại Bệnh viện Nhân dân số 1 Thượng Hải để ghép thận. Bác sĩ ở Đài Loan nói với anh rằng đã có một quả thận khác có HLA 5 phù hợp. Tuy nhiên, phản ứng chéo vẫn dương tính một lần nữa. Bác sĩ ở Trung Quốc khuyên anh nên tiến hành thay huyết tương (một quá trình dùng để lọc máu và loại bỏ các kháng thể có hại) trong khi bác sĩ ở Đài Loan lại khuyên anh nên tiếp tục chờ đợi. Anh ta đã đợi thêm ba tuần nữa. Quả thận thứ tư cuối cùng cũng cho kết quả phản ứng chéo âm tính. Anh ấy đã trải qua ca phẫu thuật cấy ghép thành công. Một tuần sau, anh ta bắt đầu quá trình phục hồi chức năng ở khu dành cho Hoa kiều thuộc Bệnh viện số 85 của Quân đội Giải phóng Nhân dân. Toàn bộ chi phí y tế và đi lại anh ta bỏ ra là khoảng 28,000 USD. Bệnh nhân cho biết bác sĩ ở Trung Quốc cho biết quả thận được bí mật lấy từ một phạm nhân bị hành quyết. Anh ta còn nói rằng khi cảm thấy chán nản trong thời gian chờ đợi, thì chính vị bác sĩ đó đã an ủi bằng cách cho anh xem nhiều trang giấy (hơn 20 trang) chứa thông tin tổng hợp của những người hiến tặng và nói rằng trong danh sách hiến tạng có rất nhiều người phù hợp với anh, nên điều anh cần làm là tiếp tục chờ đợi. Vị bác sĩ này còn nói thêm rằng có cả các bệnh nhân từ Hàn Quốc, Nhật Bản và Malaysia cũng như ở tại Trung Quốc đại lục đã đến đây để ghép tạng.
2. Người môi giới giới thiệu bệnh nhân đến bệnh viện tỉnh Quảng Đông để ghép thận
Từ năm 2000 đến năm 2006, thị trường nội tạng Trung Quốc đã chứng kiến tình trạng cung vượt cầu. Hiếm khi phải cần đến hơn một tuần để tìm được quả thận phù hợp. Bác sĩ ở bệnh viện đó chỉ cần chịu trách nhiệm thực hiện các ca phẫu thuật ghép tạng. Họ chỉ cần “đặt hàng” là sẽ có người giao nội tạng được yêu cầu, hoặc là một nhân viên của bệnh viện cầm hộp đá để đi lấy. Trước năm 2006, một bác sĩ chỉ cần trả cho “cơ quan cấp trên” 600 đô la Mỹ (không bao gồm tiền hối lộ) để có được nội tạng. Người môi giới cho các thủ tục cấy ghép này tin rằng cơ quan cấp trên ấy chính là Tòa án. Một người môi giới đã kể một câu chuyện sau: Một lần, một nhân viên bệnh viện vận chuyển tám quả thận bằng đường hàng không. Bởi vì bão tuyết và sau đó chuyến bay bị hoãn, nên anh ấy đã đến bệnh viện muộn. Khi kiểm tra, các bác sĩ xác định những quả thận đó không đủ tiêu chuẩn để cấy ghép. Họ đã ra lệnh thay thế và thông báo cho 8 bệnh nhân rằng phải hoãn ca ghép lại vài ngày nữa để đợi lô thận mới. Người môi giới biết rằng tương hợp HLA 3 là một yêu cầu tối thiểu. Anh ta đã xem thông tin chi tiết về những người hiến tặng trong máy tính của bác sĩ. Anh cho rằng Trung Quốc có nguồn cung cấp nội tạng từ các tù nhân bị hành quyết và thời gian hành quyết có liên quan đến nhu cầu cấy ghép nội tạng. Tất cả những người môi giới đều biết rằng chỉ có bác sĩ quân đội mới được tiếp cận nội tạng. Bệnh nhân sẽ đến các bệnh viện quân đội hoặc khoa cấy ghép của các bệnh viện dân sự trong nước do bác sĩ quân đội điều hành để được phẫu thuật cấy ghép. Mặc dù có nhiều người nước ngoài đến ghép tạng, tuy nhiên người được cấy ghép chủ yếu vẫn là người Trung Quốc. Chi phí cho một ca ghép thận chỉ khoảng 8.000 USD. Ngoài chi phí thấp cho nội tạng chất lượng cao, bệnh viện mà chúng tôi đã liên hệ còn tự hào về thời gian chờ đợi ngắn và các ca cấy ghép có tỷ lệ thành công cao. Trung Quốc là quốc gia thiếu bảo hiểm y tế toàn diện. Khi ghép tạng rẻ hơn chạy thận nhân tạo thì người Trung Quốc đã thích ghép tạng hơn do chi phí thấp hơn. Liên quan đến gan: Ở Trung Quốc, nhu cầu ghép gan rất cao do tỷ lệ mắc bệnh viêm gan B cao.
3. Các bệnh viện ở Trung Quốc Đại lục
Trung tâm Hỗ trợ Mạng lưới Cấy ghép Quốc tế Thành phố Thẩm Dương (1) được thành lập tại Bệnh viện số 1 trực thuộc Đại học Y khoa Trung Quốc vào năm 2003 với hoạt động như một trang web về cấy ghép nội tạng để thu hút người nước ngoài. Trang web của bệnh viện đưa tin rằng chính phủ Trung Quốc đã tạo điều kiện để thực hiện một số lượng lớn các ca phẫu thuật cấy ghép. Luật do Tòa án nhân dân tối cao của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) của nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa, Viện kiểm sát nhân dân tối cao, Bộ Công an, Bộ Tư pháp, Bộ Y tế và Bộ Ngoại giao đều tuyên bố, (2) nêu rõ nguồn cung cấp nội tạng được hỗ trợ bởi chính phủ Trung Quốc. Đây là điều chưa từng có ở bất kỳ quốc gia nào khác. Phần hỏi đáp của trang web hứa hẹn rằng chất lượng của nội tạng được đảm bảo bằng việc sử dụng “nội tạng sống”, thay vì nội tạng được lấy từ bệnh nhân chết não hoặc từ bệnh nhân có tim đã ngừng đập:
Câu hỏi: Có phải tạng tụy được ghép là lấy từ bệnh nhân chết não?
Trả lời: Nội tạng của chúng tôi không đến từ những bệnh nhân chết não, vì tình trạng của những nội tạng này có thể không tốt.
Câu hỏi: Cho dù cấy ghép thành công thì thời gian sống sót sau phẫu thuật cũng không quá hai đến ba năm phải không?
Trả lời: Câu hỏi này đã được hỏi rất nhiều. Thời gian sống sót ngắn ám chỉ Nhật Bản nơi họ lấy thận từ những người hiến tạng chết não. Ở Trung Quốc, chúng tôi lấy thận từ những người hiến tạng còn sống. Nó hoàn toàn khác với các bệnh viện và trung tâm chạy thận của Nhật Bản vì họ tiến hành ghép thận từ người hiến tạng đã chết.
Ngoài ra, website của bệnh viện còn nêu rõ giá từng tạng:
- 62,000 USD cho ca ghép thận
- Từ 98,000 đến 130,000 USD cho ca ghép gan
- 130,000 đến 160,000 USD cho ca ghép tim
- 150,000 đến 170,000 USD cho ca ghép phổi
4. Nguồn nội tạng đáng ngờ
Với khả năng cung cấp nguồn nội tạng sống vô tận, Trung Quốc đã thu hút nhiều bệnh nhân từ khắp nơi trên thế giới kể từ năm 2000. Các trung tâm cấy ghép của Trung Quốc đã tăng từ 160 năm 1999 lên 600 trung tâm vào năm 2005. Số ca cấy ghép tăng từ 3.000 ca mỗi năm vào năm 1998 lên đến gần 20.000 ca mỗi năm vào năm 2005. (3) Bệnh nhân từ Hàn Quốc, Đài Loan, Hồng Kông, Nhật Bản, Đông Nam Á, Trung Đông, Châu Âu và Hoa Kỳ đều đổ xô đến Trung Quốc để cấy ghép nội tạng. Tuy nhiên, người nước ngoài chỉ chiếm một phần nhỏ trong số những người nhận nội tạng, người Trung Quốc vẫn là chiếm đa số. Tuy nhiên, Trung Quốc lại thiếu một hệ thống phân phối hiến tạng ổn định. Do đó, điều này đặt ra câu hỏi—những nội tạng này đến từ đâu?
Trước năm 2006, tranh cãi chính ở Đài Loan về cấy ghép nội tạng ở Trung Quốc không phải là nguồn nội tạng mà là phương pháp thu hoạch nội tạng. Mặc dù nhiều bác sĩ Đài Loan đã cố gắng thiết lập mối quan hệ tốt với các đồng nghiệp ở Trung Quốc đại lục, nhưng các bác sĩ từ Trung Quốc chưa bao giờ sẵn sàng chia sẻ thông tin về quy trình thu hoạch nội tạng của đất nước họ với các bác sĩ Đài Loan. Các bác sĩ Trung Quốc nói rằng quy trình thu hoạch nội tạng là lĩnh vực bị cấm đối với các bác sĩ Đài Loan; có một thừa nhận trước đây rằng quá trình lấy nội tạng là rất tà ác. Họ công khai tiết lộ rằng nội tạng mà họ thu hoạch không phải từ những người hiến tạng đã chết não hoặc ngừng tim mà là từ những người hiến tạng còn sống. Họ nói rằng hầu hết các cơ quan này đều bị cắt bỏ sau khi người hiến tạng được tiêm thuốc. Họ tiêm loại thuốc gì cho những người hiến tạng còn sống này? Trên trang web, bệnh viện này còn khoe khoang về chất lượng tốt hơn nhờ nội tạng sống thay vì nội tạng chết não. Rõ ràng, đây không chỉ là hành vi vi phạm “quy tắc hiến tặng người chết” mà còn là vô nhân đạo. Trùng hợp với tuyên bố của họ, chúng tôi thấy rằng chức năng thận ghép khá tốt sau phẫu thuật, thực sự rất hiếm gặp trên lâm sàng, điều này phản ánh nguồn tạng từ người hiến còn sống có chất lượng rất tốt.
Vào tháng 1 năm 2013, một bác sĩ phẫu thuật ở tỉnh Tân Cương, Trung Quốc, đã làm chứng trước Nghị viện Châu Âu. (4) Ông kể trải nghiệm cá nhân của mình về quá trình thu hoạch nội tạng và hành quyết tù nhân. Ông nói rằng kẻ hành quyết sẽ nhắm viên đạn vào ngực phải của tù nhân, làm bị thương nhưng không giết chết. Khi tù nhân ngã xuống đất, bác sĩ phẫu thuật sẽ thu hoạch các cơ quan nội tạng quan trọng của họ mà không cần gây mê.
Năm 2005, ông Hoàng Khiết Phu cựu phó Bộ trưởng Bộ Y tế đã tuyên bố rằng 95% nội tạng là từ các tù nhân bị hành quyết. (5) Tuy nhiên, những ai am hiểu hệ thống tư pháp Trung Quốc và các quy định về phân bổ nội tạng (6) đều biết rằng án tử hình ở Trung Quốc có hai hình thức thi hành; một là ngay lập tức, và một là cho phép án tử tù được hưởng án treo trong hai năm. Đối với trường hợp thứ nhất, việc hành quyết phải được thực hiện trong vòng một tuần sau khi nhận được lệnh, điều này khiến cho các tù nhân bị kết án tử hình không thể đóng góp vào nguồn cung nội tạng sẵn có. Ngoài ra, chúng tôi nhận thấy rằng thời gian chờ của cuộc phẫu thuật được lên lịch đối với phần lớn bệnh nhân thường là từ một đến ba tuần, sau khi đã tìm được người hiến tặng và ngày mổ thậm chí còn có thể bị điều chỉnh.
Hơn nữa, từ góc nhìn y tế thì tử tù có tỷ lệ lạm dụng ma túy, hút thuốc, nghiện rượu và tỷ lệ mắc bệnh viêm gan cao, do đó khó có thể tưởng tượng rằng có nhiều nội tạng chất lượng tốt thu thập được chỉ là từ các tử tù. Nếu tử tù không phải là nguồn cung cấp nội tạng chính thì phần lớn nội tạng của Trung Quốc có nguồn gốc từ đâu? Năm 1999, Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Trung Quốc là ông Giang Trạch Dân đã tuyên bố cấm Pháp Luân Công và thực hiện chính sách ba điểm đối với các học viên Pháp Luân Công là “bôi nhọ thanh danh, vắt kiệt tài chính và hủy hoại thân thể của họ”. Cuộc bức hại đã vô cùng tàn bạo. Nhiều người đã bị giam giữ bất hợp pháp mà không được xét xử chính thức, bị tra tấn, bị hãm hiếp và các hình thức ngược đãi khác trong khi bị giam giữ. Hàng triệu học viên Pháp Luân Công đã bị mất tích mà không ai biết được tung tích của họ.
5. Các học viên Pháp Luân Công trở thành nguồn cung ứng nội tạng
Mãi đến năm 2006, khi hai nhân chứng là ông Peter vốn là một phóng viên và bà Annie vốn là vợ cũ của một bác sĩ y khoa Trung Quốc, đã đứng ra cáo buộc rằng ĐCSTQ đã thành lập các trại tập trung để bí mật bỏ tù các học viên Pháp Luân Công và thu hoạch nội tạng của họ vì lợi nhuận. (7) Chúng ta phải hỏi làm sao Trung Quốc có thể cung cấp nội tạng chất lượng tốt với số lượng lớn như vậy? Câu trả lời trở nên khá rõ ràng và chắc chắn: Nội tạng chất lượng tốt đến từ các học viên Pháp Luân Công. Ông David Matas, một luật sư nhân quyền quốc tế của Canada, và ông David Kilgour, cựu thành viên Nghị viện và Quốc vụ khanh (Châu Á-Thái Bình Dương) của Canada, đã đưa ra những bằng chứng rõ ràng hơn về thực tế này trong kết quả điều tra của họ “Báo cáo về các cáo buộc mổ cướp nội tạng các học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc.” ( 8)
Cho đến ngày nay, trước những thắc mắc và hoài nghi của cộng đồng quốc tế, ĐCSTQ vẫn từ chối mọi cuộc điều tra độc lập và khách quan. Mặc dù ĐCSTQ đã hứa với cộng đồng quốc tế rằng họ sẽ cải cách hệ thống cấy ghép nội tạng của mình, bao gồm cả việc chấm dứt hoạt động sử dụng nội tạng từ các tử tù, nhưng môi trường cấy ghép ở Trung Quốc vẫn vi phạm các chuẩn mực Quốc tế cơ bản. Các quy trình thực hiện các hoạt động cấy ghép không minh bạch và không thể truy tìm được nguồn gốc nội tạng. ĐCSTQ dùng ngôn ngữ lảng tránh và lừa đảo để che giấu tội ác của mình. Gần đây nhất, họ đã sửa đổi các tiêu chí cấy ghép và đưa các tử tù vào hệ thống phân bổ nội tạng của mình. Kết quả là, các tử tù hiện nay được coi là công dân có quyền hiến tạng tự nguyện. (9) ĐCSTQ thậm chí còn lên kế hoạch vận chuyển nội tạng ra nước ngoài nhằm cố gắng nhận được sự hỗ trợ từ các nước châu Á. (10) Nếu ĐCSTQ thực sự có ý định cải cách, thì chính phủ của họ phải ngừng thu hoạch nội tạng từ các học viên Pháp Luân Công và cho phép các cuộc điều tra độc lập về nguồn gốc của từng nội tạng trong 15 năm qua. Tất cả những thủ phạm liên quan đến việc thu hoạch nội tạng sống đều phải bị đưa ra công lý.
6. Kết luận
Chương trình thu hoạch nội tạng không có sự đồng ý tự nguyện và tự quyết của chính phủ Trung Quốc là một tội ác chưa từng có trên hành tinh này. Đáng buồn thay, nó đang xảy ra trong thời điểm mà rất nhiều Quốc gia trên thế giới đang coi nhân quyền là ưu tiên hàng đầu. Chúng ta đã từng chứng kiến những cuộc đàn áp khủng khiếp trong lịch sử, và ngay cả khi các sự việc bất hạnh này vẫn còn tiếp diễn trên địa cầu, thì chúng ta chưa bao giờ chứng kiến các bác sĩ y khoa lại tham gia một cách có hệ thống vào việc sát hại hàng nghìn sinh mạng vô tội như vậy.
Lần đầu tiên các bác sĩ được sử dụng trên quy mô lớn để tham gia vào một vụ thảm sát là vào thời Thế chiến thứ hai, khi Chế độ Đức Quốc xã tuyển dụng hàng nghìn bác sĩ để tham gia đàn áp người Do Thái và những người dễ bị tổn thương khác. Họ tiến hành những thí nghiệm tà ác, khiến cơ thể nạn nhân bị biến dạng, tàn tật vĩnh viễn hoặc thậm chí là tử vong. (11) Những tội ác như vậy đã gây ra sự xấu hổ cho toàn bộ ngành y tế và làm xói mòn lòng tin của công chúng đối với các bác sĩ. Trong các phiên tòa ở Nuremberg, phiên tòa xét xử các bác sĩ Đức Quốc xã là phiên tòa đầu tiên trong số 12 phiên tòa xét xử tội phạm chiến tranh hạng B, đã cho thấy tác động to lớn mà sự tham gia của các bác sĩ vào những tội ác tàn bạo này, và ảnh hưởng của hành động của họ đối với ý thức toàn cầu.
Ngày nay, việc thu hoạch nội tạng sống ở Trung Quốc là một sự ô nhục to lớn đối với ngành y tế và toàn thể nhân loại. Cấy ghép nội tạng là một bước đột phá lớn trong y học, đã cứu sống vô số người trong thế kỷ qua. Tuy nhiên, ĐCSTQ, khi thực hiện hành vi giết người vì lợi nhuận dưới danh nghĩa y học, đã làm ô danh những thành tựu quan trọng nhất của phương pháp điều trị quan trọng này.
Thu hoạch nội tạng từ người còn sống là một tội ác không thể tưởng tượng nổi trong lịch sử nhân loại. Nhiều người chỉ hy vọng rằng đó không phải là sự thật hoặc đó chỉ là hành động của một số ít bác sĩ. Đối mặt với sự thật tàn khốc như vậy, nhiều người đã chọn cách giữ im lặng, vì họ cảm thấy khó tin hoặc bị ảnh hưởng bởi ích lợi tài chính hoặc danh tiếng. Khi các bằng chứng được phơi bày đầy đủ, chúng ta sẽ viết lại lịch sử y học như thế nào đây? Làm thế nào chúng ta có thể biện minh cho sự im lặng của mình và đưa ra lời giải thích cho thế hệ tương lai? Người dân Trung Quốc đang phải chịu đựng cuộc bức hại lớn nhất. Nếu cộng đồng quốc tế chọn cách im lặng thì đồng nghĩa với việc ủng hộ cái ác.
_____
[1] Why was the Chinese web page in the Shenyang Transplant Center deleted; http://www.epochtimes.com/gb/6/4/6/n1279107.htm
[2] Supreme People’s Procuratorate, Supreme People’s Public Security Ministry of Civil Affairs Ministry of Justice, Ministry of Health, on the temporary provisions of using bodies of death row inmates or organs from cadavers, October 9, 1984 (84) Division IDRC word No. 447
[3] David Matas & David Kilgour’s investigation report on the allegations of the CCP’s organ harvesting of Falun Gong practitioners in 2007, revised edition (in English) pp. 40-41 notes 41-45). January 31, 2007
[4] European Parliament hearing focusing on CCP Organ Harvesting; http://www.xinsheng.net/xs/articles/big5/2013/2/5/49177p.html
[5] Shen Zhengyan. Top official confessed private sale of organs from death row inmates (quoted from British “Times”). Apple Daily (Taiwan). December 4, 2005
[6] Evolution history of organ transplants from death row inmates in Mainland China: Phoenix Weekly | Cover Story | Zhong Jian | 9-24-2013; http://www.51fenghuang.com/fengmiangushi/2411.html
[7] Sujiatun witnesses exposing the CCP’s crime of harvesting organs from living Falun Gong practitioners;
http://www.epochtimes.com/gb/14/4/20/n4135912.htm
[8] Kilgour, David; David Matas. The First Report into Allegations of Organ Harvesting of Falun Gong Practitioners in China. [27 April 2010].
http://organharvestinvestigation.net/report20060706.htm
[9] China to stop using organs from death row inmates on January 1, 2015; http://news.xinhuanet.com/politics/2014-12/04/c_127278077.htm
[10] Organ platform built between Taiwan and mainland of China. Huang Jiefu: Earliest time for Chinese organs to arrive Taiwan can be next year;
http://www.appledaily.com.tw/realtimenews/article/new/20141219/527018/
[11] Nuremberg “Doctors Trial”; http://www.epochweekly.com/b5/273/10687.htm